Ba người cùng vây Vương Tinh lại.
Tựa như nhìn động vật trong vườn thú, nhìn đến nỗi Vương Tinh toàn thân run rẩy.
“Các cậu có chuyện gì sao? Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy? Tôi là người có bạn gái đấy!”, Vương Tinh co người lại.
“Đánh cậu ta!”, Tần Kiệt là người đầu tiên lên tiếng.
“Đồ khốn này, nói nhảm cái gì đấy! Đánh cậu ta đi!”, Lâu béo cũng động thủ.
“Đánh!”, Khương Tiểu Nha cũng theo lên.
Ba người liên tiếp xuống tay.
Vương Tinh trong chốc lát liền bại trận.
“Tôi nhận thua, tôi nhận thua, đã được chưa hả?”
“Như này cũng tạm được rồi!”, Tần Kiệt vỗ vỗ tay.
“Nói đi, cô gái kia ở đâu ra?”, Lâu béo hỏi.
“Đúng đấy. Là học sinh trường chúng ta sao?”, Khương Tiểu Nha trừng mắt nhìn Vương Tinh.
Khụ khụ ~
Vương Tinh ho khan mấy cái.
“Có thể không nói được không?”
“Đương nhiên không được, phải nói!”, Tần Kiệt trực tiếp từ chối.
“Đúng, hôm nay không nói rõ ràng thì đừng mong vào trong!”, Lâu béo cũng nói theo.
“Thành thật khai báo đi! Chuyện là như thế nào?”, Khương Tiểu Nha cũng trừng mắt.
“Haha, tôi nói, tôi nói là được chứ gì? Đúng là phục các cậu rồi!”, Vương Tinh bất lực, chỉ đành thành thật khai báo.
“Cô ấy, là bạn học của em họ tôi!”, Vương Tinh giải thích: “Mấy năm này ở cùng với em họ tôi, nó cũng đến đây. Kể từ đó hai người bọn tôi thích đối phương! Trùng hợp ở chỗ em ấy là sinh năm nhất trường đại học Công nghệ Nam Hoa Hạ bên cạnh!”
“Chúng tôi thấy rất có duyên với nhau, nên đến luôn thôi!”
“Hết chưa?”, Tần Kiệt hỏi.
“Quá ít ỏi rồi đấy?”, Lâu béo nói thêm.
“Không có chút kịch liệt cao trào gì cả!”, Khương Tiểu Nha không hài lòng lắm.
“Chỉ vậy thôi! Còn muốn thế nào nữa? Có điều chúng tôi quen biết chỉ mới được nửa tháng thôi! Thời gian yêu đương chỉ mới mười ba ngày!”, Vương Tinh gật đầu, bổ sung thêm.
“Được rồi, chúng tôi tin cậu! Nhưng phải thành thật khai báo, cậu, làm gì cô ấy chưa?”, Tần Kiệt hỏi.
“Đúng đấy, làm gì chưa?”, Lâu béo cũng hùa theo.
“Đừng có lươn lẹo đấy, nói thật đi!”, Khương Tiểu Nha nở nụ cười xấu xa.
“Ài, loại chuyện này nói ra cũng không hay lắm!”, Vương Tinh gãi gãi đầu dáng vẻ cũng có chút thẹn thùng.
“Cái thằng này. Chúng ta là ai chứ?”, Tần Kiệt nhìn Lâu béo và Khương Tiểu Nha: “Nói cho cậu ta biết!”
“Là anh em!”, Lâu béo nói.
“Đã là anh em thì có gì không thể nói chứ!”, Khương Tiểu Nha lại tiếp lời.
“Nghe thấy chưa? Mọi người đều đang đợi đấy, thằng này đừng lấp lửng nữa, nói nhanh đi!”, Tần Kiệt giục.
“Hừm...”, Vương Tinh gãi gãi đầu nói: “Cũng tạm đi!”
“Cái gì mà cũng tạm đi? Có thì là có, không là không!”, Lâu béo không hài lòng với đáp án này lắm.
“Đúng đấy, nói rõ hơn chút đi, làm rồi hay chưa làm, bọn tôi không cần cái tạm được đấy!”, Khương Tiểu Nha cũng gật đầu phụ họa.
“Hừm...”, Vương Tinh bất lực, xích lại gần chút nói: “Làm rồi, có điều không phải tôi làm gì cô ấy mà cô ấy xử tôi!”
Tần Kiệt: “...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất