Nhưng có thể cảm nhận được khí chất của anh ta rất khác người bình thường.
Uyển Đình nghĩ có lẽ những ngày này cô nhớ tới người đàn ông này là vì quá lo lắng cho Tiểu Thiên, nhưng cô vẫn muốn lại gần để nhìn cho kỹ anh
ta.
Uyển Đình nhẹ nhàng đến gần Lăng Kiệt nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì Tuấn Phong đã phanh một tiếng, cú phanh này khiến cô đổ nhào người về phía trước mà không kịp chống chế.
Cái đầu sắp đập vào ghế trước thì Lăng Kiệt vươn tay ra đỡ lại cho cô không để đầu cô đập vào đó.
Cái trán tiếp xúc với lòng bàn tay lớn vẫn còn hơi đau, Uyển Đình nhíu mày, Tuấn Phong bị hành động của Lăng Kiệt làm cho sửng sốt ngạc nhiên.
Trước đây ông chủ chưa bao giờ như vậy, anh vô cùng lạnh nhạt với phụ nữ, vậy mà hôm nay lại còn đưa tay đỡ cho Uyển Đình, thật là kỳ quái quá, đúng là không thể tin được.
Uyển Đình lúc này mới sực tỉnh táo lại và đang định hình mọi chuyện đang xảy ra, cô không dám liếc qua nhìn anh ta lấy một lần, mà nhanh chóng mở cửa xe đi ra ngoài, không biết nút áo đã mở ra từ lúc nào, lộ ra chiếc áo lót ren trắng bên trong.
Lăng Kiệt nhìn xuống vô tình nhìn thấy một chiếc nhẫn tưởng là của cô nên đã nhặt lên và đuổi theo cô. Anh chân dài, đi vài bước là có thể đuổi kịp Uyển Đình, anh kéo lấy tay cô:
“Chờ đã!”
Uyển Đình quay đầu lại nhìn anh, cả khuôn mặt như tạc tượng của anh hiện ra trước mặt cô, cô bất giác sững sờ:
“Nhẫn của cô làm rơi trong xe tôi!”
Anh đưa chiếc nhẫn cho cô, sau đó quay người đi về phía chiếc xe hơi màu đen sang trọng kia.
“Không thể là người đó được đâu!”
Giọng nói đó, cả mùi hương đó, và cả đôi mắt lạnh lùng, khí chất bức người nghiêm nghị so với bốn năm trước càng mạnh mẽ, và thu hút hơn.
Trí nhớ của cô từ từ quay trở lại vào đêm sinh nhật thứ hai mươi của mình, đôi mắt đen của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô một cách đáng kể, đôi môi mỏng hôn lên từng tấc da thịt của cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười sâu và đẹp, rồi anh mạnh mẽ ra vào từng đợt bên trong cô. Sau đó anh ấy để lại một bảo bối trong bụng cho cô...
Cả khuôn mặt khi anh ấy ngủ, quá khứ và hiện tại trộn lẫn với nhau. Uyển Đình nắm lấy chiếc nhẫn trên tay, có phải cô đang suy nghĩ nhiều nên mới có những suy nghĩ điên rồ như vậy không?
Đã năm trôi qua, trí nhớ của cô cũng rất mờ nhạt và lúc đó cô cũng bị hạ thuốc, điều này thực tế không thể chắc chắn được.
Ngày hôm đó cô hoảng loạn, bị chuốc thuốc mê qua đêm với một người đàn ông lạ mặt, rồi lúc về nhà lại chứng kiến sự phản bội của bạn trai, người cha hết mực yêu thương cô cũng chỉ vì tiền.
Uyển Đình cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mang thai rồi một mình nuôi con. Hiện tại nếu người đàn ông năm xưa thật sự là anh, thì anh có chấp nhận Tiểu Thiên hay không?
Uyển Đình vốn định hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cô không có ý định tìm cha cho con trai. Nhưng nhìn căn bệnh quái ác của thằng bé và ánh mắt buồn bã của Tiểu Thiên khi nhìn lũ trẻ còn ba ở bên cạnh khiến lòng cô
đau đớn.
Cậu bé rất thông minh, không muốn hỏi đến ba của mình vì sợ mẹ bị. buồn. Nhưng Uyển Đình biết con mình đáng thương như thế nào khi sinh ra mà không có ba.
Vì thế nếu Uyển Đình thực sự gặp lại người đàn ông đó, cô muốn đánh cược một lần, lấy tóc của anh ta đi xét nghiệm ADN để xem sao.
“Ting!” Tiếng chuông tin nhắn vang lên, tỉnh táo trở lại, là Vũ Tuyết gửi thông tin về buổi phỏng vấn. Lúc này Uyển Đình mới chạy nhanh đến đài truyền hình.
Còn phía này, sau khi Lăng Kiệt lên xe, nhìn thấy bóng dáng gấp gáp của Uyển Đình, đột nhiên khóe môi anh nhếch lên đáng kể, giọng lạnh lùng nói với thư ký Tuấn Phong:
“Lái đi!”
Khi đến nơi, đã muộn mấy phút, bên trong chỉ còn vài người, Uyển Đình đột nhiên nắm lấy tay một cô gái gần đó hỏi phỏng vấn xong chưa. Cô gái đó thấy cô ấy xinh đẹp mà chỉ ăn mặc bình thường đi phỏng vấn thế này thì nở nụ cười khinh bỉ:
“Không biết nữa!” Lời cô ta nói ra quả thật nghe thật chướng tai, đây thực sự là nhân viên của một đài truyền hình có tiếng sao?
Uyển Đình bối rối nhìn xung quanh để tìm chỗ phỏng vấn, nhưng ánh mắt của cô thật bất hạnh làm sao khi bắt gặp hai người thân mật ở góc cách đó không xa. Cô tự mảng ông trời thế giới này thật nhỏ bé, người không muốn nhìn thấy nhất bây giờ lại đứng trước mặt cô.
Vẫn luôn là cái bộ dạng cùng Doãn Thừa với vẻ mặt dịu dàng thẹn thùng e ấp, hai người nhìn nhau với ánh mắt tình tứ, giữa ban ngày ban mặt đứng ở nơi công cộng mà ôm ấp lấy nhau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất