Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Cô vừa nghe xong sắc mặt liền tụt dốc! Tại sao anh ta có được nó? Uyển Đình nhớ tới bỏ vào trong túi còn có thể là Lâm Tuyết Đình sao? 

Doãn Thừa mừng rỡ nhìn cô không nói nên lời anh khẽ lặp lại 

“Tối nay đến khách sạn Royal lúc mười giờ nhưng đừng quên ghé qua người chăm sóc em anh sẽ không thích đâu. Tôi không có mùi của bất kỳ người đàn ông nào khác haha..” 

Anh hả hê rời đi Uyển Đình bất động dựa vào tường cho đến khi Lăng 

 

Kiệt xoay người kéo cô vào phòng ăn cô mới lấy lại bình tĩnh. 

Vừa bước vào phòng nhìn thấy nhà thiết kế Alex cô ngạc nhiên nhìn anh chỉ sau đó cô mới nhận ra người mời Alex đến chính là anh? 

Cô lúng túng ngồi dậy tạm thời đặt Doãn Thừa sang một bên trò chuyện vui vẻ với Alex anh để ý thấy Lăng Kiệt vẫn đang nhìn cô gái này không ngừng khen ngợi cô. 

Bữa ăn diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ sau khi ăn xong Alex liền nói có việc nên về trước sau khi tiễn khách đi cùng con trai có chút hụt hẫng nên cô gọi điện cho Tiểu Thiên. 

“Mẹ ơi!” Tiểu Thiên lên tiếng làm nũng. 

“Ừm ... Ngày hôm nay con trai của mẹ có nghe lời bác sĩ và dì Trần không?” 

Lăng Kiệt nhìn thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô nói chuyện điện thoại không khỏi nhìn cô. 

đi." 

rồi. 

“Vâng, có ạ!” 

Uyển Đình cười: 

“Con trai của mẹ không sao mẹ có chuyện nên về muộn con ngủ trước 

Tiểu Thiên phản hồi ngay: 

“Mẹ à! Mẹ đã đi hẹn hò xong chưa ạ?” 

Cô đỏ mặt: 

“Làm gì có chuyện ... mẹ cúp điện thoại đây ...” 

Tiểu Thiên cười thầm xem ra kế hoạch của cậu nhóc đã thành công 

Cô vừa cúp máy anh đã lên tiếng: 

“Em chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với anh phải không?” 

Uyển Đình mặc kệ hắn không có đáp lại. 

Đôi mắt anh bỗng trở nên sâu thẳm. 

“Em không có chuyện muốn nói với tôi sao?” 

“Anh là muốn hỏi gì?” 

Uyển Đình bắt gặp ánh mắt của anh thì tò mò không hiểu, đôi mắt 

nước bình lặng kia không hiểu sao tim cô đột nhiên có chút căng thẳng. 

Dưới ánh đèn vàng trong phòng ánh mắt thâm thủy khó lường suốt bữa ăn hôm nay hắn vẫn rất ít cử động đũa chẳng lẽ hắn đang tâm tình không tốt muốn làm khó hắn sao? 

Trong suy nghĩ của cô Uyển Đình dường như đã dần quen với tính khí thất thường của cô cho nên mỗi khi cảm thấy anh thay đổi cô trước hết đề phòng chuẩn bị tinh thần đối mặt với anh. 

Lăng Kiệt liếc mắt nhìn cảm thấy ở vai hơi thắt lại tất cả mọi người đều có chút phòng bị với hắn nỗi bất an vô cớ lại bùng lên nhưng lần này hắn đã kiềm chế lại. Hắn nhất định sẽ làm được. 

Anh ngày thường rất quyết đoán, rất bình tĩnh đối mặt. Anh thừa nhận rằng cô gái này rất hấp dẫn nhưng cô ấy giấu anh rất nhiều điều và anh muốn cô ấy nói riêng với anh. 

Uyển Đình thấy anh mãi không trả lời bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng khó xử cô đứng dậy đánh gãy: 

“Bữa cơm này là của tôi trả.” 

Lăng Kiệt vì cô mà bị thương, cũng là người đã mời Alex cho cô gặp, cô nghĩ là nên trả tiền bữa ăn này thì mới hợp lẽ thường tình. 

Thật tình là thâm tâm của cô không muốn nợ người đó quá nhiều. Nhưng thái độ lễ phép này của cô không khiến anh cảm kích ngược lại đột nhiên khó chịu hơn Lăng Kiệt dường như cảm giác được cô đang tạo khoảng cách giữa bọn họ nhưng ngoài mặt lại thản nhiên đưa tay về phía anh. 

Nhưng Uyển Đình thấy bill thanh toán bữa ăn, thấy con số ghi trên đó thì cô chợt cứng đờ người? Với một bữa ăn mà tốn hơn hai tháng lương của Uyển Đình, cô đau đầu không biết lấy đâu ra tiền mà trả đây? 

“Có chuyện gì vậy?” 

“Không ... tôi không sao .. 

Cô với gương mặt cười gượng gạo, nếu như bây giờ cô phải nói với anh 

rằng cô không có đủ tiền nhưng điều đó sẽ quá xấu hổ. 

“Không sao đi thôi.” 

Lăng Kiệt đứng dậy tính đi thì bị cô kéo lại: 

“Ờ ... Lăng Kiệt! Thức ăn vẫn còn nhiều mà, anh đã ăn được nhiêu đâu, ngồi xuống ăn tiếp đi!” 

Cô là đang vắt óc suy nghĩ xem tiền ở đâu ra để trả bữa ăn này đây, chắc cô sạt nghiệp mất, vậy mà anh ta còn ăn có chút xíu, thật là lãng phí tài nguyên ... 

“Tôi ăn no rồi!” Anh nhếch môi nói. 

“Làm sao có khả năng ta xem ngươi còn chưa ăn.” 

Cô gặp một miếng trong bát: 

“Nếu anh ăn thứ này vết thương sẽ nhanh chóng lành lại.” 

Lăng Kiệt không để ý tới mà tùy ý nghĩ. 

“Có phải là em đang dần chú tâm đến tôi đúng không?” “Không phải ...” 

Cô sững người ba giây rõ ràng là muốn tiết kiệm thời gian nghĩ cách thanh toán vậy mà anh lại cho rằng cô quan tâm đến anh? 

eyJpdiI6IjI5ZFJXTFZIa2NmSmtESnJhUXpSYnc9PSIsInZhbHVlIjoibGR5ekJ6a2tKTzB2MnBYM1kzR1RUZHcxc3FhVFRkXC9XaEZBZzg4cHI1aFBvejdXRlBTUE5BRFBnNnU2bXErQVUrRVgrbElcL0FXWEpHOVdPNDV0T1BaZUVXRWNoc2JtQ0pqMnMwUkRsQmdiVjVJUFhHTjVRUDdqT2phUm5uZzZwQVA2XC9WaVBMekRrMGhPc0Y3eVpLNzhIMzRQY08rWmhqTnRPUm5tZzhXZ0pxRlJnaElTQitwQ3BESWVoanpEQ0VKS1IzU1M1ZU9lbmw1ZDhvNThFSlwvK3BrWDlFajRHdXdRNjVCYlBWNzh6Yzg9IiwibWFjIjoiZDVhNTAwNTkwYWRjOThlNzJmMmMwMmE5NTVhYzkwY2IzZTQxNDIwNjdjN2JhY2IyNDM5M2JmNjg1NzE1YTdlMyJ9
eyJpdiI6Ik9JQjRVTkRRcTRPVHJaRmtVTXdyYlE9PSIsInZhbHVlIjoiaHJYSDk2ckVRRlwvZzcxT2lyVGRMY1laczBzcU03NGJjd1JIRHR2VWg3NkJhNDV5T1JCa2pta1JIa0RndkFBZEF1Q041cTBzZTk3dzdGU0ViNlc4NEVTVWFJVDRcLzdwUXFWRlBBUlFnXC9ZdWNDMlZGdnNtK1wvaXJBc2JuVUN6dXplOFwvRERBT2hwM21seGMyZ1N5Q3lXWXc9PSIsIm1hYyI6Ijg4MGQzMWQ3NjY2ODdiMzIyNjA4Zjk3NTA4MzY3ZjE0ZjdiZTM2MDVhZDY5YTY1NmQ4YzA0YWVmNDRhOTg2NzgifQ==

“Em không cần phải xấu hổ. Tôi biết điều đó, đừng ngại!”

Ads
';
Advertisement