Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Không phải Uyển Đình đang ám chỉ Doãn Liên cần đến Doãn gia thì mới có thể vào đây sao? 

Cô ta tức giận đỏ mặt, lúc trước khi cô qua lại với Doãn Thừa, cô không muốn quan tâm tới thái độ của cô ta, nhưng bây giờ Uyển Đình sẽ không dung thứ cho bất kỳ kẻ nào ăn hiếp cô. 

“Con khốn nạn chẳng biết thời thế là gì sao? Cô biết vị trí của cô là ở đâu không mà dám ăn nói hỗn xược vậy hả? Cô thì tốt lành gì, chắc đã quên đi việc cô từng lừa gạt anh tôi như thế nào rồi nhỉ? Còn vô liêm sỉ lên giường 

 

với một gã đàn ông nghèo hèn bẩn thỉu mà cắm sừng anh tôi. Vừa rồi, còn bước xuống từ một chiếc xe đắt tiền, chắc là có mục tiêu mới rồi nhỉ?” 

“Doãn Liên! Rốt cuộc là ai đã lừa dối ai, nếu cô không ngại xấu hổ về người anh trai của mình, thì tôi cũng không ngại mà nói ra ngay tại đây!” 

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, ánh mắt tập trung vào hướng hai người đang tranh cãi. Uyển Đình đã quá quen với điều này, cho dù cô có bị chỉ chỏ hay như thế nào đi nữa, cô vẫn sẽ gồng ghềnh tất cả mà sống vì Tiểu 

Thiên. 

Lâm Tuyết Đình cũng nghe thấy sự tranh cãi vào lúc này giữa Uyển Đình và Doãn Liên. 

Cô nắm tay Doãn Thừa không chút do dự đi tới, vừa rồi khi Doãn Thừa chứng kiến Uyển Đình bước xuống từ siêu xe của Lăng Kiệt, hắn ta có chút ghen ghét, đố kỵ 

“Chị Uyển Đình, Doãn Liên, hai người đừng tranh cãi nữa có được không? Chuyện đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa, bây giờ chúng ta có thể bình thường với nhau đi có được không?” 

Lâm Tuyết Đình giả trân đóng vai một cô em gái có lòng bao dung, độ lượng. Doãn Liên thấy vậy cũng cười khinh hợp tác: 

“Chị dâu, chị thật có lòng nhân hậu, người như chị ta sao có thể xứng đáng đối với lòng tốt của chị được chứ? Đối tốt với chị ta như vậy rồi có ngày cũng bị lấy oán báo ơn đây!” 

Uyển Đình nhăn mặt. Lâm Tuyết Đình thì vẻ mặt đáng thương, ấp úng giả vờ khó xử tội nghiệp. 

Làm cho mọi người xung quanh cảm nhận cô ta trở thành một người chị dâu hiền lành, không thể bảo vệ chị gái mình, nhưng cũng khó xử với em chồng. 

Về phần cô, cô nhanh chóng nhìn ra ý đồ của bọn họ, cô thực sự chán ghét cái vẻ kẻ tung người hứng như vậy của bọn họ mà ức hiếp kẻ yếu. 

Mọi người đang chứng kiến màn gây sự rất gay cấn, thì có thông báo từ bộ phận tuyển dụng rằng đã đến giờ phỏng vấn mời các ứng viên vào phòng 

cho. 

Uyển Đình lạnh lùng bước chân đi khỏi đây, Lâm Tuyết Đình lại nắm lấy tay cô, cô bất ngờ đẩy tay ra thì cô ta đã ngã vào lòng tên Doãn Thừa, hắn ta lớn tiếng bảo vệ Lâm Tuyết Đình: 

“Lâm Uyển Đình! Cô dám làm vậy?” 

Doãn Thừa hét toáng lên, còn Uyển Đình thì giễu cợt không thèm quan tâm, chỉ là chuyện bình thường thôi, không ai ở bên cạnh bênh vực cô hay đứng về phía cô cả. 

Uyển Đình bước vào thang máy, Doãn Liên cũng nhanh chóng bước vào theo. Uyển Đình thấy thế liền cố ý đẩy cô ta khiến váy cô ta bị cửa thang máy kéo xé “toạcra. 

“Xoạt ... xoạt ...” 

Tiếng cái váy rách vang lên, váy của Doãn Liên bị kẹt và bị xé rách, nhưng Uyển Đình cũng dùng giọng điệu thản nhiên như cô ta nói xin lỗi với cô lúc nãy vậy: 

“Xin lỗi cô nha ... tôi không cố ý đụng trúng cô đâu ...” 

Lúc đến phòng chờ phỏng vấn, Lâm Tuyết Đình và Doãn Thừa đã ở đó từ lúc nào. Uyển Đình vẫn bình tĩnh từ bên ngoài đi vào mặc dù trên váy cô bị một mảng trà lúc nãy làm bẩn, tuy nhiên, không vì vậy mà khí chất trên người cô không còn mà còn thu hút người khác theo một cách nhìn khác. 

Thừa: 

Lâm Tuyết Đình quan tâm hỏi thăm Doãn Liên trước mặt Doãn 

“Doãn Liên, chị còn một chiếc váy nữa, em cứ lấy mà thay đi!” “Cảm ơn!” 

Doãn Liên đáp lại, thái độ không quá cảm kích, còn ánh mắt cô ta đang nhìn chằm chằm Uyển Đình mà ghen ghét. 

Về phần Lâm Tuyết Đình, cô ta đang cố ý tỏ ra chu đáo trước mặt cô để cô ghen tị, nhưng cô không mấy quan tâm mà đi vào nhà vệ sinh rửa bớt vết bẩn trên váy. 

Lau một hồi cuối cùng cũng sạch, tuy không sạch hoàn toàn nhưng còn 

hơn là như lúc nãy. Vân Khánh đi vào, nhìn thấy Uyển Đình đang rửa vết bẩn, 

liền lên tiếng nói: 

“Trong phòng thay đồ có máy sấy tóc, để tôi đưa cô đi lấy!” 

Uyển Đình ngẩng đầu nhìn thì thấy một cô gái ăn mặc giản dị, khuôn 

mặt khá ôn hòa, trên thẻ nhân viên có viết tên Vân Khánh. 

Uyển Đình vui vẻ cảm ơn rồi đi theo Vân Khánh, Vân Khánh đưa máy sấy 

eyJpdiI6IjFPN1Z6SldyMkx1NTBSTVZiUjlJTGc9PSIsInZhbHVlIjoiU0tkUGprTWNHOCtEWk9aUno0eTcrcEIyOTUzTzJ4QnhLQ3R2WUVoYUFXZ1RBWTlDeVZWNGlJSE9ZdzE5WWdKdGdWXC9uRnM0akZhcldwOGhjaGQrb3NXazYwOGxqaU5cL0piNVIyTXF4VFwvcVAyQ0RqRUtXK3ozMklGeUlVV0hSdENJRFFockRQWVppbGd2WmVDWjFOOE9Na090dXZIcU5aQnl4UjFPNTRKcEh1U1pDeEZ1ZkdrQWJVWkhKXC9XdzZBTjY5UFJrd3QxMVRBUlF1cXc2Mm5wRFwvZ0RTaERYZ1BvT1ZOSGF1eFBWVDI4REtIVXRNWmJjQXpJcGJqdzZoOSsrIiwibWFjIjoiYjZjMWJiZTlhNjdiYmM4Mzk1NDIxMTIzMWM4NjE0ZWVhODU1ZmQ2NmJjOTMyYjJhMzU4MTEwYWNiY2JlYTA5MSJ9
eyJpdiI6Ik1pYnpoWlFQdTZOY05WRFg1OWxQQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiSWpqMWVRZ2FlazVhYWtaR0pCa3d6a1h5XC9aYVdmMlZWOWVTRDVNWmlQN0labXp6R2paTUJhSFdscWR3cUZjb3lQQVBNV040cEVrWWphWlF3VzFEQ1R3S1dmaG5yWE1adDRMZnA5UlZkSWxJTWRcL2dKakJ0TWpYVlhFNWwrTDg4NFg5ait0NXpcL1NTQ3lEc1VRbWN1SERPelhpNU1XaDdrbWZKWHFnUW8zbkVyb2Fld0NQTDZOMlczZkRodzBiSndlbVwvVnBwSldXZGJLNXlKaEpaNmpEKzFuampsaTdqSTZGNDh6UmhsYzRObWM9IiwibWFjIjoiODI4NWJiYzI1OWJhZTc2YTVlZWFiMTMwOTc4OTljODRjMDk0NzcyZTMxOWJlNTAzZmJlMTA5MDhhOGIyMTRhOCJ9

luống cuống nói là Uyển Đình chỉ là mượn máy sấy làm khô quần áo thôi.

Ads
';
Advertisement