Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Uyển Đình quỳ xuống đang loay hoay cởi quần cho Lăng Kiệt, anh ta đứng đơ ra không tin vào mắt mình. 

Cô và anh vừa nghe tiếng đẩy cửa thì đưa mắt nhìn ra, Lâm Thiên liền cười cười rồi nhanh chân chạy ra ngoài coi như chưa nhìn thấy gì. 

Đúng thật là một cảnh tượng hiếm có thật đấy! 

Uyển Đình nhìn người đàn ông vừa đi vào thẫn thờ một lúc thì mới chợt suy nghĩ tới chuyện đang xảy ra. Chết rồi! Anh ta nhìn thấy cảnh này thì sẽ nghĩ mình là hạng người gì chứ, hôm nay mình đã bị coi thường nhiều lắm 

 

rồi. 

Kể mới nói từ khi gặp người đàn ông này là cô lại xui xẻo liên tục, lúc nào cũng gây phiền phức, chèn ép cô. Ở cái tư thế này thì người ta không hiểu lầm mới là chuyện lạ. 

Mặt cô chợt đỏ bừng lên, vì tức giận nên cô trút hết lên cái thắt lưng của anh, đưa tay giật mạnh nó ra, nào ngờ nó vừa may mở ra được. 

Uyển Đình thầm thở phào đứng dậy, cô lúc này không dám nhìn thẳng 

vào mặt anh, định đi thì đột nhiên lại bị anh kéo lại ép sát người vào 

tường. 

Chưa kịp định hình chuyện gì thì đôi môi của anh đã hạ xuống chiếm lấy môi cô một cách mạnh bạo. 

"Um..." 

Uyển Đình hết sức kinh ngạc, lại còn có chút sợ hãi không hiểu cái quái gì đang diễn ra. 

Hai tay cô đấm liên tục lên vòng ngực anh, Lăng Kiệt liền giữ chặt tay cô lên đỉnh đầu. 

Lưỡi của anh còn thoang thoảng mùi rượu xâm chiếm toàn bộ khoang miệng cô, cắn mút một cách cuồng bạo, anh như muốn hút hết không khí trong miệng cô vậy. 

Đột nhiên trong đầu cô, hình ảnh đêm bốn năm trước trong khách sạn lại xuất hiện. 

Những chuyện trong quá khứ lại bắt đầu ùa về, bị người yêu phản bội, Uyển Đình đã không còn niềm tin vào tình yêu nữa. 

Bây giờ lại còn bị Lăng Kiệt cưỡng hôn hung bạo như vậy, anh ta là tên điên hay sao, hình như anh ta rất khinh thường cô thì phải. 

Dù là vì lí do gì đi nữa thì Uyển Đình cũng không muốn tiếp tục như thế này mà muốn nhanh chóng thoát khỏi đây. 

“Ưm ... Buông ... ra ... ... 

Cô vẫn chống đối liên tục, nhưng điều đó không làm anh tha cho cô mà ngược lại còn cho anh cảm thấy kích thích hơn. 

Lăng Kiệt một tay giữ chặt gáy cô, càng mạnh bạo cắn mút sâu hơn, cuồng bạo nếm trải sự ngọt ngào của cô. 

Uyển Đình không thể làm gì được, cô liền cắn mạnh một vào lưỡi anh, vị 

máu tanh nhanh chóng lan ra trong miệng hai người. 

Lăng Kiệt hôn một lúc nữa mới buông cô ra, ánh mắt của anh bây giờ còn đáng sợ hơn lúc nãy rất nhiều. 

Vừa được anh thả ra, Uyển Đình đã tức giận đến mất kiểm soát giơ tay tát mạnh một cái vào mặt anh. 

“Tôi tuyệt đối không phải loại phụ nữ để anh muốn chiếm lợi như thế nào thì chiếm đâu!” Uyển Đình quát lớn, hai bàn tay vừa tát anh cũng hơi đau mà nắm chặt run rẩy. 

Lăng Kiệt nhìn cô đầy khó đoán, sau đó nở nụ cười quái dị. 

Uyển Đình lúc này mới nhận thức được sự nguy hiểm sắp đến gần, cô lùi lại nhưng đăng sau là bức tường, căn bản không còn đường lui. 

Anh bỗng đưa tay ra bóp lấy cằm cô, Uyển Đình vùng vẫy dùng hết sức để chống cự, vậy mà đối với Lăng Kiệt thì chẳng hề xi nhê gì. 

Mà tính cách của Lăng Kiệt, lại vô cùng đáng sợ, như mất hết lý trí vậy. 

Uyển Đình càng vùng vẫy, anh lại càng bóp chặt hơn, tay anh lần xuống cổ cô bóp làm cô hít thở khó khăn ho sặc sụa, gương mặt đỏ bừng rồi nhưng cô vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu van xin anh tha cho. Tính khí này của cô càng làm anh tức giận hơn. 

“Ân ... Anh ... Điền ... Rồi .” 

Cô đánh loạn xạ vào tay anh. Ánh mắt Lăng Kiệt đỏ ngầu, khí thế mạnh mẽ bức người trong bóng tối cực nguy hiểm, gương mặt nhỏ của Tiểu Thiên bỗng hiện lên trong đầu cô, cô mới kêu lên: 

“Đừng ... Dừng lại ...” 

Lăng Kiệt đang tức giận đến cực độ, nhưng nhìn Uyển Đình dường như sắp tắt thở, anh mới buông cô ra. 

Cô ôm lấy cổ và ngực mình rồi ho sặc sụa hít thở không thông. Người 

đàn ông này đúng là ác ma thật sự! 

“Tôi muốn đi khỏi đây!” 

Lăng Kiệt nghe thấy, cơn giận lại trỗi dậy: 

“Cút đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi! Đừng có bao giờ giở trò 

câu dẫn tôi, nếu không thì cô sẽ không được buông tha dễ dàng như hôm nay đâu!” 

Uyển Đình không muốn nhiều lời với anh ta nữa, bởi vì không được lợi 

ích gì, có nói cũng không ai nghe cô. 

Cho nên Uyển Đình lấy túi xách rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, cơn đau ở 

cổ nhói lên từng đợt. Cho dù Lăng Kiệt có đúng là cha của con cô đi nữa thì 

cô cũng không muốn có bất cứ dính dáng nào tới anh ta, anh ta quá nguy 

hiểm. 

eyJpdiI6IkVPeThiZzRUbWZkRkc3Y0RRRjFQZUE9PSIsInZhbHVlIjoia1dURzZBOXNTOStpUmR0Sk82WGc1dW83QlwveXRxNHRwQnIyZ1wvMVpXKzk4SkxRR1lOaVBGY01qOExuTThQZTEzTDcrM1NScHZxcVd4VkFiS2ttN3NPMWxuM1F3eVJKUWJrZHYyeitxVEZOVW1Uc0dqQndlTmNYWGxOZ2hnYUNmeTFIcGMyb2FBcFV2Q1dPVzFiU0IzanVLbm14akRcL0dIM09UMGkrRjhPQUtEYU5kQ2xKZlRzUHFTd1crRDM3eERYakMxWHpUcnBIVG9HWHdGcDlmK0NtWnkwSVBmWGVEV0lKSk1JRlg5NjRhYz0iLCJtYWMiOiJhOWViZmZmYWY4OTgzZDE1ZjgyMTlhZmNiYzU3NmZhYzkzNmYzMDc5MzU1MDFiMjIxNDg1ZmEzMTkzMzMyMjgzIn0=
eyJpdiI6IkJ1UzJDc2pJUzRwYSt1MitBKzVrSmc9PSIsInZhbHVlIjoiUks4SFFrSHZRM2JxNEdiWUZEZGpHNVZsWkx6RUF3cG9KMlZQZWlxbVJTUG0zNU83b2praUt2TmNwUURmOVo1N1RHNUhwemd5MW9jb1BKMXQzUjRmTG5DNnl0XC8zeTBPUG4zdjdKamFZYjgyZEtHbFIxU05YVVN5anVsdlF2MXRXQkpjbTk3NGZlSCsyS3dCd0xlSXNJd3RqRFo4NmtcL05BeHljM05vWGZqcEd1YkpGY25HbU5lSEw1QThWNWpKWmlwWnBTN3hzXC9VWlg3Z2NEeU1sZkVQemlXb1JzcXRqWnQyazZ0Y0M4cUl3MXJIbmlBM3l3STdqZ3d5d25zVDFmbiIsIm1hYyI6ImY0ODRhZjUzNWFjMGQ1MWFhMjIxMDI2NTI2MGQ3OTc2NDk2ODJkMmU0YWRmODZlZGQ4ZmUwNDc1NjcyOTcyN2MifQ==

nữa.

Ads
';
Advertisement