“Gây khó dễ cho một người phụ nữ chân yếu tay mềm như cô sao?” Lăng Kiệt bất ngờ đi tới ép cô sát vào thành xe của mình ở phía sau:
“Cô có biết mình vừa làm gì với tôi mà làm như không biết gì hết không?
“.” Tên này đang nói cái gì vậy?
“Cô lúc nãy làm bẩn quần tôi bởi cái thứ quỷ quái gì đấy bộ cô không biết hay sao?”
Uyển Đình liếc mắt nhìn xuống quần của anh, bây giờ cô mới phát hiện ở trên chiếc quần màu ka ki của anh lại có một vết bẩn màu đỏ đỏ rất kỳ quái.
Chẳng lẽ nào là? Không thể nào, sao có thể như vậy? Trong đầu cô bây giờ nổi lên mấy tiếng ong ong ...
Rồi thầm rủa bản thân quá xui xẻo, còn trách anh ta ai kêu anh ta lại mặc quần màu sáng như làm gì? Bây giờ hại cô thê thảm thế này, chắc đến đường lui hay chạy trốn cô cũng không có rồi ...
Uyển Đình vẫn không biết đến căn bệnh sạch sẽ kỳ quái của anh là như thế nào.
Đã thế cô còn khiến anh phải mất mặt với đám mấy người nhà giàu kia, anh bây giờ chính là vô cùng bực tức và khó chịu, rất muốn phát tiết lên ai đó trước mặt kia.
Cô bây giờ khuôn mặt cực kỳ đáng thương, chắp hai tay lại như cầu xin sự ân xá từ anh nhưng vẫn bất lực tòng tâm:
“Lão Đại à, à không đại ca, thần thánh à, tôi cầu xin anh tha cho tôi lần
này được không? Cũng không phải tôi cố ý mong muốn anh bị như vậy, tôi cũng khổ tâm bất đắc dĩ mà. Hay là để cho tôi về nhà rồi sau đó sẽ đền tiền giặt ủi cho anh nhé! Hoặc là để tôi đem đi giặt rồi trả lại cho anh cũng được
Cô nói một hồi liên tục khẩn thiết xong còn giả bộ rơm rớm nước mắt trông rất đáng thương. Chỉ đáng tiếc cô có diễn trò cũng không qua được mắt anh, Uyển Đình càng nói càng làm anh thêm tức điên lên.
Anh mà cần ai đem đồ đi giặt sao? Bộ đồ này anh chỉ có vứt đi chứ không có khái niệm giặt. Giặt rồi sẽ hết mất mặt sao?
Nghĩ một hồi anh mới lạnh lùng nói:
“Đi theo tôi!” Nói rồi anh quay người đi thẳng tới và ngồi vào chiếc siêu xe đắt tiền của mình.
Cô nhìn xung quanh tính bỏ chạy lần nữa nhưng khi nhìn thấy mấy tên vệ sĩ đi theo anh mặt mày bặm trợn cứ đăng đăng nhìn cô, cô đoán chắc là cô mà bỏ chạy thì sẽ có kết cục cực kỳ thảm hại cho mà xem.
Thế nhưng trong thâm tâm Uyển Đình thực sự không hề muốn phải lên xe cùng người đàn ông như Lăng Kiệt một chút nào cả.
Trong đầu cô thầm mưu tính gì đó, cô giả vờ cùng anh đi đến gần chiếc xe, cứ thế đi phía sau lưng anh cảnh giác.
Đúng lúc Lăng Kiệt quay lại định nói gì đó với cô thì Uyển Đình nhanh chóng đón lấy thời cơ định cong tay lên dùng cùi chỏ húc vào ngực anh một cái, nhằm toan tính chạy thoát.
Nhưng cùi chỏ của cô còn chưa chạm tới ngực anh thì động tác của anh còn nhanh hơn cô, chỉ với một tay đã khóa chặt tay cô lại trong lòng để mặc cô vùng vẫy thở hổn hển.
Uyển Đình không cam chịu đã phóng lao lều mạng chống đối rồi thì phải theo lao thôi.
Cô giơ chân lên định một cước đá vào hạ thân của anh thì ngay lập tức lại bị hai chân anh kẹp cứng lại không cho cử động.
Cả người nhất thời không thể động đẩy. Lăng Kiệt nhếch môi bật cười, dựa vào cái công phu mèo cào này của cô mà cũng dám đối phó với anh, đúng là to gan lớn mật mà.
Đúng ra Uyển Đình cũng biết một chút ít mấy chiêu phòng thân vì cô từng học Taekwondo trước kia, nhưng với sức lực của cô thì làm sao mà đấu lại được với sức lực của người đàn ông này chứ.
Đến phút cuối thì cô đã phải chịu đựng mà theo anh ngồi lên chiếc siêu xe kia.
Cứ đành đi theo anh ta rồi lúc nào tìm được cơ hội thì thoát thân vậy, có lẽ là anh sẽ không điên rồ đến mức giải quyết gì đó với cô ngay trên xe này đâu nhỉ?
Uyển Đình mặc dù là nghĩ vậy, nhưng có điều trong lòng vẫn luôn luôn bất an lo sợ về người đàn ông bên cạnh.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, trong xe thì không khí có chút bí bách, im lặng tĩnh mịch đến lạ, Uyển Đình không chịu được đành đánh cược lên tiếng hỏi:
“Từ trước đến nay mình đã từng làm người mẫu ảnh và đã chụp chung với cả người mẫu nam nổi tiếng rồi, nhưng chưa bao giờ gặp người mẫu nam nào đẹp trai soái khí như anh ta cả ..
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất