Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

Vậy thì sức hút của cô đối với những người khác còn kinh khủng như thế nào nữa. 

Nhưng ở trong một đài truyền hình nổi tiếng, nhan sắc bên ngoài không phải là nói lên tất cả. 

Cổ Mạn bình thường là nữ nhân có chút ghen tị, nhưng trong công việc cô ta là cũng là một người công tư rất phân minh, nhất định sẽ không vì những thứ ganh ghét cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công việc. 

Hơn nữa còn là tổng biên tập, lại còn là người cầu toàn, không bao giờ 

 

để tuột mất bất kỳ nhân tài nhân tài nào cho đài truyền hình. 

Cô ta không thể vì trong lòng có một chút ghen tị mà loại đi một người có tiềm năng như Uyển Đình cả. 

vãn. 

Đây cũng là lý do Cổ Mạn giúp cho Uyển Đình được đến đây phỏng 

Sau khi nghe được câu trả lời của Uyển Đình, Cổ Mạn quyết định tiếp 

tục đưa ra bài kiểm tra đối với Uyển Đình. 

“Được! Vậy cô hãy hoàn thành thử thách này đi!” Cổ Mạn đưa cô một tập tài liệu, trong đó hình như là kịch bản của một chương trình nào đó. 

Cô nhận lấy thì mới biết Cổ Mạn bắt cô học thuộc lòng kịch bản cho một buổi dẫn chương trình thời sự trong vòng mười phút. 

Cô ta cho cô mười phút sao? Là cô ta đang đánh giá cao cô hay là đang cố ý làm khó Uyển Đình đây? 

Đối với các biên tập viên lành nghề, thử thách này vẫn rất khó rồi, huống hồ Uyển Đình còn thua kinh nghiệm của mấy người họ rất nhiều. 

Nhưng không phải là sự sợ hãi hay nhụt chí, mà là Uyển Đình cũng chỉ tiếp nhận kịch bản với nụ cười trên môi rồi bắt đầu nghiêm túc ghi nhớ. Chưa đến mười phút cô đã học thuộc xong, lần này Cổ Mạn cũng phải nhìn cô với ánh mắt có chút kinh ngạc và dè dặt. 

“Tôi đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ tôi có thể bắt đầu phần kiểm tra của mình được chưa ạ?” Cô bắt đầu dè dặt hỏi để chuẩn bị tâm lý bắt đầu trả 

bài. 

Các giám khảo còn lại bắt đầu gật đầu hài lòng đánh giá cao khả năng chuyên nghiệp của cô. 

Uyển Đình khẽ cười, nhìn máy quay trước mặt, phong thái chuyên nghiệp, tự tin. Bắt đầu phát ra những âm thanh đầu tiên, giọng nói thì nhẹ nhàng uyển chuyển, không có chỗ hỏng nào để lấy ra phê bình cả. 

“Được rồi! Cắt!” Cổ Mạn lên tiếng dừng bài kiểm tra của cô lại. 

Uyển Đình dừng lại, nhìn cô như đầy sự mong đợi. 

Cổ Mạn cười nhẹ lên tiếng đáp: 

“Cô làm tốt lắm, chúc mừng cô đã vượt qua vòng loại thứ nhất. Chúng 

tôi sẽ gửi cho cô thời gian cho cuộc phỏng vấn thứ hai!” 

Cô nhận được lời nói này thì rất vui mừng và không ngừng cảm ơn cảm tạ tất cả ban giám khảo, đặc biệt là Cổ Mạn. 

Bởi vì Uyển Đình biết phần lớn cô có cơ hội vượt qua vòng phỏng vấn này là nhờ có Cổ Mạn đã cho cô một cơ hội khi cô đi phỏng vấn muốn. Cũng như đã cho cô cơ hội để thể hiện khả năng của mình trước mọi người. 

Trước khi rời đi, Cổ Mạn còn nhắc nhở cô: 

“Nhớ đừng đến trễ như hôm nay nhé! Cơ hội chỉ có một, không ai thông cảm cho cô mãi cũng không phải ngày nào cô cũng may mắn như hôm nay đâu đấy!”” 

Uyển Đình đi ra khỏi cửa đài truyền hình, một cô gái đứng ngoài cửa nghe lén thấy cô đi ra liên vội vàng lén lút chạy đi tránh mặt. 

Cô ta thầm ghen tị với Uyển Đình, đó là Cố Táp. 

Biên tập viên làm ở đài truyền hình H đã bốn năm nhưng chưa từng được Cổ Mạn khen ngợi dù chỉ là một lần. 

Còn tâm trạng của Uyển Đình lúc này tốt hơn bao giờ hết nên không hề biết có người đang căm phẫn nhìn lén cô trong im lặng. 

Rời khỏi đài truyền hình, bên ngoài lúc này đã tạnh mưa rồi. 

Bầu trời bỗng nhiên trong xanh thoáng đãng như lòng của Uyển Đình hiện tại cũng thoải mái như vậy. 

Uyển Đình hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật sảng khoái rồi sau đó định bắt taxi đến bệnh viện. 

Nhưng suy nghĩ một lúc thì cô chợt nhớ ra là Tiểu Thiên rất thích ăn đồ ăn vặt thế nên cô lại đi mua vài đồ ăn nhẹ cho thằng bé vui. 

Xong xuôi mới mới lên xe taxi mà đến thẳng bệnh viện với Tiểu Thiên. 

Uyển Đình ngồi trên xe, lúc này cô mới chợt nhớ đến cái nhẫn lúc đó Lăng Kiệt đi theo trả lại cho cô. 

Cô lấy nó ra từ trong túi xách ra rồi đeo lại vào trên tay. 

Chiếc nhẫn này là do cô đã tự mua cho bản thân mình để né tránh 

những lời tán tỉnh của mấy người đàn ông khi cô còn ở Mỹ. 

Thấm thoát thời gian trôi nhanh thật, đã bốn năm rồi. 

Cuối cùng thì cô vẫn quay trở về thành phố đau thương này thôi, số 

phận vẫn không buông tha cho cô, vẫn bắt cô phải sống trong những rối ren 

mà ông trời sắp đặt. 

Xe của cô dừng lại trước cửa bệnh viện của Tiểu Thiên điều trị. Uyển 

Đình cảm ơn tài xế rồi đi vào bên trong. 

eyJpdiI6Ik41K0ZEcjRTMTR0dFdYd0F4Rk1oYmc9PSIsInZhbHVlIjoiSjZ4TnlneG1aU3BJVGcyWDI1Rk1UZDkxUGxLanQ4Y09cL2hHZHUwMERGZXhKeDhERkhKUTZVSk5KM3NPek1Oem4zMGxqcmFjYkY4RGdlaVU5bEh0WjBSWEVtOFc2R3puYmFNUmVZaDQ3Q01FS0hJWXR4VlVtMTBwd1JEMFY5QTZDMWVOQ0FvREh2OTNDdHdPT1hNTmEyazJxTVh4bThkMGNnV0xqR2lRemJyK1phTWpuY1I3UnRSeEV6VDFWb291K1lBS0pyZnFEbU5rVWpBXC9ZdHdmQWViQVJaUmJrNE1ZRTViSlBcL1poSUpJTWtrbXFlMDlcL0FvV2lHU1ZpYlFycU0iLCJtYWMiOiIxMTdmOWY5ZDM1NzkxMmY3OTIyOTUxM2I2OWE1MGE2ODAzZTc5NjgyNWVjZGIyMzIzY2MzMTg1MjY4MjI4Njc0In0=
eyJpdiI6IkdUalVFM0xzeUF1bU5PbEs5cDhSWEE9PSIsInZhbHVlIjoiSFVhNUFYOXdlNE11V2JqZUt0Y2NQQlJcLzhEMWFkRUZDMGhUNVVCM0lnSUpTTXNWUHdyWmo4SjIrd2NzV0lkdWpCZGYyYU1Ed09PSytZU2dqWHdubDNMNWh1YjAxUStWZ1p1QzB6dlBZbjFnMDZLVmRrTjBnY1YwenpqeitGMXVneGNsRVwvRTlTaFhiZVFlZjhicjNibUs0T1I1d0pLeVBGVGl4S1wvc0tvelZybDNBV0MxUVZrek5MN05DdjJEaWZCIiwibWFjIjoiMDViZWI2NDY2N2YyY2UyMWNiODdhN2MyOWQ0ZGE5MTAzYWI1YTVjZjAwMWNkYTJmMGM2OTQ1ZWQ5NmRiOWQ3ZiJ9

 

Ads
';
Advertisement