Tàng Kinh Các, tầng 104!
Ngay khi bước vào, anh cảm thấy không gian xung quanh dường như đình trệ!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, nghĩa địa Hỗn Độn, lĩnh vực Luân Hồi...vv, đột nhiên mất liên lạc!
"Chuyện này là sao?"
Diệp Bắc Minh trở nên cảnh giác.
"Đừng hoảng, nơi này rất an toàn."
Một giọng nói quen thuộc vang lên!
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Ai vậy? Giọng nói này thật sự quá quen thuộc!
"Không đúng, đây là giọng của mình!" Diệp Bắc Minh giật mình.
Đối phương bật cười: "Chúc mừng ngươi, trả lời đúng rồi!"
Ong!
Không gian ở tầng 104 Tàng Kinh Các chợt dao động, trong bóng tối xuất hiện một ngai vàng khổng lồ!
Xung quanh ngai vàng, có chín mươi chín con ma long màu đen bao quanh, mỗi con ma long đều cực kỳ bá khí dữ tợn, chúng đang cúi mắt nhìn ra đằng trước!
"Ngươi..."
Thanh niên trên ngai vàng!
Còn làm cho con ngươi của Diệp Bắc Minh ro rút hơn!
Đó chính là một [Diệp Bắc Minh] khác!
[Diệp Bắc Minh] cười nhẹ, đôi mắt mang theo nét cơ trí: "Ta của khi đó, mới hơn một trăm tuổi nhỉ, trẻ thật đấy!"
Ánh mắt đối phương ánh lên nét tán thưởng!
"Tuổi trẻ tốt thật, không sợ gì, chỉ một lòng nhiệt huyết!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Ngươi là ta của tương lai?"
[Diệp Bắc Minh] để năm ngón tay lên tay vịn ngai vàng, gõ nhẹ: "Cho là vậy đi, dù sao ngươi của tương lai cũng là ngươi của quá khứ mà!"
"Vậy nên, thời không hỗn độn đã tới thật, ta đã quay về quá khứ sao?" Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động: "Sao ngươi lại ở đây? Đây là chân thân của ngươi?"
"Hay là... ngươi đang sử dụng phép tắc Luân Hồi, giao tiếp với ta của hiện tại?"
"Ha ha ha!"
[Diệp Bắc Minh] bật cười: "Ngươi đấy, vẫn lắm câu hỏi như vậy!"
"Để ta trả lời từng câu một nhé, dù sao ngươi cũng là ta của năm xưa!"
Người trước mặt chậm rãi cất lời như một trưởng bối: "Câu hỏi thứ nhất, thời không hỗn độn quả thực đã tới! Sau một thời gian nữa thôi, chắc là sắp tới rồi đấy!"
"Ta của năm đó bị đánh cho một trận trở tay không kịp, đã phát sinh rất nhiều chuyện, và cũng chết rất nhiều người!"
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ co rút: "Cha mẹ, sư phụ, sư tỷ, Nhược Giai, Xá Nguyệt, Mật Phi và những người khác thì sao?"
"Có một số người chết trận, nhưng sau đó được ta cứu lại rồi!" [Diệp Bắc Minh] nhẹ nhàng nói.
Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt!"
[Diệp Bắc Minh] tiếp tục nói: "Câu hỏi thứ hai, đây là một tia tàn niệm của ta!"
"Sống từ quá khứ đến bây giờ, sau hôm nay, ta sẽ hoàn toàn biến mất!"
Diệp Bắc Minh cả kinh: "Ngươi chết rồi à?"
[Diệp Bắc Minh] trợn trắng mắt: "Nhóc con, ngươi tự rủa mình chết, không hay lắm đâu nhỉ?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nếu ngươi chưa chết, lại còn lĩnh ngộ ra phép tắc Luân Hồi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất