Cũng không đơn thuần chỉ là tương tư, mà là vì sau khi Dương Khai ra đi, chư vị Đại Đế đều đang bế quan chữa thương, chiến lực cấp Đại Đế trong cả Tinh Giới chỉ còn lại một mình nàng. Có thể nói, sự tồn vong của Tinh Giới hoàn toàn được đặt lên trên vai của Ngọc Như Mộng.
Áp lực như núi!
Nhất là theo thời gian trôi qua, tình huống của Tinh Giới càng ngày càng không lạc quan, bao nhiêu lần nàng sợ bản thân sẽ cô phụ sự dặn dò của Dương Khai, bao nhiêu lần sợ Tinh Giới không kiên trì nổi, sợ nó bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Mà hiện tại, gánh nặng này rốt cuộc đã có thể buông xuống rồi. Cả người chợt cảm thấy nhẹ nhàng, gần giống như sắp khóc.
Dương Khai ôm lấy nàng vào lòng, nhìn chăm chú Tinh Giới, vẻ mặt nghiêm túc ngẫm nghĩ.
Cả Tinh Giới vào giờ phút này tràn ngập một cỗ tử khí nồng đậm, cho dù không tiến vào bên trong thì cũng có thể cảm giác được sự xuống cấp của pháp tắc trong thế giới này, hắn cũng không ngờ rằng tình huống Tinh Giới thế mà lại nghiêm trọng như vậy.
Lần này mặc dù hắn mang về sợi rễ của Thế Giới Thụ, nhưng rốt cuộc có thể cứu vãn được Tinh Giới hay không thì trong lòng của hắn cũng không chắc, chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Nếu như ngay cả sợi rễ của Thế Giới Thụ cũng không có hiệu quả, vậy thì hắn cũng chỉ có thể chọn cách mang đi toàn bộ sinh linh của Tinh Giới.
Có điều việc đó cũng có tai hại cực lớn.
Hư Không Địa không chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa đại đa
số võ giả trong Tinh Giới có thực lực rất thấp, dù đi đến Hư Không Địa thì cũng không có quá nhiều ý nghĩa, lưu lại Tinh Giới mới có thể để cho bọn hắn trưởng thành một cách tốt hơn.
Tại thời điểm hai người vuốt ve an ủi nhau, mấy người Lô Tuyết cũng chầm chậm bay tới.
Xích lại gần nhìn, bọn hắn mới biết vì sao nơi đây lại có sự tồn tại của một vị Cự Thần Linh, thì ra là bị thế giới sắp chết hấp dẫn mà đến, như vậy xem ra, truyền thuyết có liên quan tới Cự Thần Linh đều là thật.
Hai mặt nhìn nhau một chút, sau đó bọn hắn đều chậm rãi lắc đầu. Theo bọn hắn nghĩ, thế giới này đã không cứu nổi nữa, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
"Mấy vị này là. . ." Ngọc Như Mộng phát giác có người tới gần, vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực của Dương Khai, hiếu kỳ hỏi.
"Mấy vị thuộc hạ của ta!" Dương Khai lên tiếng giải thích. Đám người Lô Tuyết vội vàng ôm quyền: "Bái kiến phu nhân!"
Ngọc Như Mộng ngạc nhiên đến cực điểm, với tu vi Ma Thánh của nàng, căn bản là không phát giác ra được sâu cạn của ba người này. Mỗi một người đều cho nàng một loại cảm giác không hề kém hơn Đại Ma Thần lúc trước, thậm chí là còn mạnh hơn.
Lúc trước Đại Ma Thần họa loạn Tinh Giới, Tinh Giới gần như dốc hết toàn lực mới có thể chém chết đối phương, chư vị Đại Đế cũng thiếu chút nữa đã chôn cùng hắn.
Ba người này vậy mà lại là cấp dưới của Dương Khai?
Trong những năm này, nam nhân nhà mình rốt cuộc đã trải qua những điều gì ở bên ngoài? Ngọc Như Mộng bỗng cảm thấy tràn đầy nghi hoặc.
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Ngọc Như Mộng cũng không đánh mất lễ nghi, nàng nhìn ba người rồi mỉm cười gật đầu: "Làm phiền ba vị một đường bảo vệ, thiếp thân thay mặt phu quân cám ơn chư vị."
Đám người Lô Tuyết vội vàng đáp lại, trong lòng cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Tu vi của Ngọc Như Mộng trong mắt bọn hắn mặc dù không tính là gì, nhưng dung nhan xinh đẹp vũ mị này thì lại là cả thế gian khó tìm. Bọn hắn đều cảm thán một tiếng, đại nhân nhà mình diễm phúc không cạn a.
Lại thuận miệng hàn huyên với Ngọc Như Mộng vài câu, Dương Khai lúc này mới biết được, nàng sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, chính là để đưa đồ ăn cho A Đại.
Đông đảo Đại Đế trong Tinh Giới đều đang bế quan, chiến lực cao cấp trong Tinh Giới cũng chỉ còn lại một mình nàng. A Đại một mực ngủ say ở bên ngoài, đưa mắt nhìn chằm chằm Tinh Giới, tuy nói
Dương Khai năm đó đã từng có ước định với hắn, nhưng đầu óc của gia hỏa này không được tốt lắm, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ vô tâm nuốt mất Tinh Giới.
Để ổn định hắn, Ngọc Như Mộng cứ cách một đoạn thời gian sẽ đi đưa một chút đồ ăn cho hắn.
Đồ ăn của hắn đều do Hồng Trần Đại Đế năm đó dùng tử tinh trong tinh vực hạ vị diện luyện chế ra, là tồn tại cùng loại với Nhất Giới Châu.
Dương Khai gật đầu, kéo lấy Ngọc Như Mộng, lắc mình một cái liền đi tới trước mặt A Đại.
So với đầu quái vật khổng lồ này, Dương Khai đơn giản giống như một con kiến đứng trước mặt một con voi lớn. Lúc trước hắn thi triển Long Hóa bí thuật, hóa thân Bán Long thì mới có thể tiến vào trong lỗ mũi của A Đại, bứt lấy một cọng lông mũi của hắn, từ đó có thể tưởng tượng được, hình thể của bộ tộc Cự Thần Linh khổng lồ đến mức nào.
"A Đại, A Đại!" Dương Khai tràn đầy nhiệt tình ngoắc ngoắc, đám người Lô Tuyết đứng nhìn cách đó không xa nơm nớp lo sợ, sợ Cự Thần Linh thở ra một hơi là sẽ khiến cho Dương Khai hồn phi phách tán.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất