Còn Bồ Bách Hùng mặc dù không có năng lực đối địch, nhưng nó lại là thánh dược khôi phục chữa thương!
Dương Khai trước trước sau sau nếm qua hai hạt bồ đào, tất nhiên
thấu hiểu rất rõ về điều này.
Dược hiệu mênh mông nổ tung trong bụng, sinh cơ bàng bạc làm dịu huyết nhục và kinh mạch, chỉ trong nháy mắt, thương thế của Lô Tuyết giảm đi hơn phân nửa, khí thế vốn uể oải một lần nữa quét ngang hư không.
"Đa tạ đại nhân!" Lô Tuyết cảm kích nói.
"Đuổi kịp hắn, đừng giết chết!" Dương Khai phân phó nói.
Lô Tuyết gật đầu, biến thành một đạo kiếm quang, bay thẳng ra thiên ngoại, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.
Dương Khai lại đi tới bên người Quách Tử Ngôn thăm dò một phen, phát hiện hắn cũng không có gì đáng ngại, chỉ là do tiêu hao quá lớn, mặc dù cũng có thương thế nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Một lát sau, Dương Khai và Quách Tử Ngôn cu ̃ng xông lên trời.
Sau khi ba người bọn họ rời đi hết, trên không trung của hải vực hỗn loạn này mới xuất hiện một đạo lại một đạo thân ảnh.
Những người này lấy lão già Khí Hải kia cầm đầu, tổng cộng có chín người, tất cả đều là Đại Đế của thế giới này!
Nhìn qua chiến trường tàn phá phía dưới, sau đó lại nhìn qua nước biển khuấy đảo không thôi và pháp tắc phá toái ở nơi đây, sắc mặt của một đám Đại Đế âm trầm như nước, lòng thầm sợ hãi, cái này đúng là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống. Nhưng mà việc này liên quan đến tranh đấu giữa các Khai Thiên cảnh, bọn hắn cũng vô lực ngăn cản, cũng may trận đấu này nhanh chóng kết thúc, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với thế giới này.
"Nơi này có đồ vật!" Một vị Đại Đế bỗng nhiên có chỗ phát hiện, đưa tay nhiếp lấy một mai không gian giới chỉ vào trong tay, thần niệm đảo qua điều tra, sau đó đứng chết trân tại chỗ!
Các Đại Đế khác thấy thế thì vội vàng hỏi thăm tình huống. Đến khi biết được chân tướng thì ai nấy cũng đều mừng rỡ như điên.
Bởi vì trong không gian giới chỉ này lại có tới mấy vạn mai Khai Thiên Đan, đối với bất kỳ một tên Đế Tôn cảnh nào thì cũng đều là một món tài sản vô cùng khổng lồ.
Vật như vậy không có khả năng vô duyên vô cớ để ở nơi này, hiển nhiên là có người cố ý lưu lại.
Lão già Khí Hải giống như có điều suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên nhịn không được mà cười phá lên: "Thì ra người kia cũng không phải là ma đầu gì đó, hắn chỉ là đang hù ta!"
Chiếc nhẫn kia rõ ràng là do Dương Khai lưu lại để bồi thường cho thế giới này, nếu như hắn thật sự là một tên ma đầu tội ác tày trời thì chỉ cần phủi mông rời đi là được, cần gì quan tâm đến núi thây biển máu, chú oán ngập trời do mình để lại chứ.
Lão già Khí Hải thân là Đại Đế của thế giới này, tất nhiên không phải là đồ đần, chỉ cần trầm tư một chút thì liền đoán ra chân tướng.
Có điều việc này can hệ trọng đại, dù sao cũng phải báo cho thượng tông mới được. Chín vị Đại Đế trước tiên phân chia mấy vạn mai Khai Thiên Đan kia, sau đó lại thoáng thương nghị một trận, để cho
lão già Khí Hải và một vị nữ Đại Đế khác xuất phát tiến về Kính Hoa Thủy Nguyệt, bẩm báo tao ngộ lần này của Thiên Niệm giới.
Tại thời điểm lão già Khí Hải cùng vị nữ Đại Đế kia xuất phát, ở một nơi nào đó trong hư không, Hắc Hà Thiên Quân sắc mặt xám xịt, khí tức uể oải, trên người có nhiều vết kiếm, ma ́u tươi chảy đầm đìa, lông mày không ngừng nhảy lên, toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ.
Ở trước mặt hắn cách đó không xa, Lô Tuyết lặng yên nhìn qua hắn, cũng không thừa cơ thống hạ sát thủ.
Hắc Hà trong lòng biết mình đến thời khắc này đã thật sự là dầu hết đèn tắt, nếu như nữ tử trước mặt mình thật sự muốn lấy tính mạng của mình thì mình nhất định không có sức phản kháng.
Có điều mặc dù địch nhân không động thủ, nhưng lại có một đạo khí cơ gắt gao khóa chặt hắn, Hắc Hà tin tưởng, chỉ cần bản thân có một chút cử động dị thường thì chắc chắn sẽ đưa tới một trận đả kích giống như cuồng phong bạo vũ, đến lúc đó hắn tuyệt đối sẽ ngăn cản không nổi, cho nên hắn căn bản là không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tại sao có thể như vậy?
Hắc Hà trăm mối vẫn không có cách giải!
Trước đó tại Thiên Niệm giới kia, mình liều chết bộc phát, đúng ra
đã đánh cho nữ tử này trọng thương mới đúng. Nàng ta hẳn là không còn bao nhiêu lực lượng, nhưng sự thật thì lại không phải như vậy.
Trạng thái của nữ tử này chẳng những không hỏng bét như dự liệu của hắn mà trái lại, nàng ta còn đang nhanh chóng khôi phục. Hắc Hà không biết nàng ta rốt cuộc đã phục dụng linh đan diệu dược gì
hay đã thi triển bí thuật có di chứng to lớn gì, điều duy nhất hắn biết chính là trong trận chiến này, bản thân mặc dù đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn thất bại thảm hại như cũ!
Thua a!
Trong khi hai người này đang giằng co, Dương Khai và Quách Tử Ngôn rốt cuộc đuổi tới, khi nhìn thấy tình cảnh này, Dương Khai không hề có cảm giác ngoài ý muốn.
Hắc Hà vốn đã là nỏ mạnh hết đà, Lô Tuyết phục dụng một hạt thánh dược bồ đào, truy sát tới, làm sao Hắc Hà có thể ngăn cản được? Nếu không phải do Dương Khai nhắn nhủ trước đó thì e rằng vào giờ phút này, Hắc Hà đã là một bộ thi thể rồi.
Nhìn thấy Dương Khai, khuôn mặt Hắc Hà hiện lên vẻ phức tạp. Trong Càn Khôn điện, sau khi cảm giác được khí tức của cấm chế mà mình đã từng gieo xuống, hắn liền một mực trù tính để báo thù cho hậu bối của mình. Cũng không phải vì hắn coi trọng tên hậu bối
kia, năm đó gieo xuống cấm chế cũng chỉ là thuận tay mà làm, có điều hậu bối của Hắc Hà hắn bị người ta giết, nếu không mang về một điểm thuyết pháp thì hắn nào còn mặt mũi gì nữa?
Đội hình của đám người Dương Khai cũng không khiến hắn phải dè chừng, hắn tin tưởng bằng vào bản lãnh của mình cũng đủ để giải quyết ba người này.
Nhưng ai ngờ một ý nghĩ sai lầm, đúng là một cước bước vào trong Quỷ Môn quan!
Cố nặn ra vẻ tươi cười, Hắc Hà cúi đầu với Dương Khai, nói: "Tiểu huynh đệ, oan gia nên giải không nên kết, mỗ nguyện đánh đổi một số thứ, dừng tay giảng hòa vời ngươi, đồng thời thề độc, ngày sau tuyệt đối sẽ không dây dưa với ngươi nữa."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất