Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 Quách Tử Ngôn tuy chỉ là Khai Thiên tam phẩm, phóng tầm mắt khắp Tam Thiên thế giới thì không tính là gì, nhưng hắn vẫn có năng lực tiêu diệt một tòa thành trì như thế này.    

 

 

Mắt thấy bàn tay khổng lồ kia sắp sửa ấn xuống, bỗng nhiên có một  

 

tiếng quát chói tai vang lên: "Dừng tay!"    

 

Cùng lúc đó, thiên địa vĩ lực của thế giới này bị điều động, biến thành lít nha lít nhít quang mang nghênh tiếp cự chưởng kia. Chỉ trong thoáng chốc, cự chưởng kia bị đánh thành cái sàng, trong khi Quách Tử Ngôn thì kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại mấy bước.    

 

Cư dân trong thành hiểm tử hoàn sinh, đều đang kinh ngạc thốt lên: "Là Khí Hải đạgLiSjḘi nhân!"    

 

"Khi Hải đại nhân tới cứu chúng ta!"    

 

"Khí Hải đại nhân cần phải làm chủ cho bọn ta a!"    

 

"Khí Hải đại nhân. . ."    

 

Vô số người ở phía dưới reo hò không thôi.    

 

Dương Khai hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía kia, chỉ thấy bên kia có một lão già choai choai vội vã bay tới, vừa bay vừa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán.    

 

Lão giả này, hiển nhiên chính là Khí Hải đại nhân trong miệng của các cư dân trong thành trì ở phía dưới.    

 

Nếu như có thể thì hắn đương nhiên không nguyện ý hiện thân để dính vào trong cuộc chiến giữa các Khai Thiên cảnh như thế này, thế nhưng Dương Khai lấy tính mạng của trăm vạn cư dân trong tòa thành trì to lớn ở phía dưới để uy hiếp hắn, hắn có không tình  

 

nguyện thì cũng phải xuất hiện. Dù sao hắn cũng là Đại Đế được ý chí của thiên địa này công nhận, nếu như hắn chỉ ngồi nhìn sinh linh nơi đây chết đi thì rất có thể sẽ nhận thiên địa phản phệ.    

 

Dương Khai cũng là Đại Đế nên am hiểu khá rõ về việc này.    

 

Đôi khi dùng hảo ngôn thuyết phục có độ hữu hiệu kém xa việc đi một nước cờ hiểm, hắn cũng không phải thật lòng muốn đồ sát trăm vạn con người ở dưới kia, cho dù lão già Khí Hải này không xuất thủ ngăn cản tại thời khắc sống còn thì Dương Khai cũng sẽ bảo Quách Tử Ngôn dừng tay.    

 

Dù sao hắn cũng không phải là tên ma đầu thật sự, phương pháp này mặc dù có hơi cực đoan mô ̣t chút, nhưng không thể không nói, hiệu quả của nó cũng khá là rõ rệt.    

 

"Thiên Niệm giới Khí Hải, bái kiến chư vị đại nhân!" Lão giả choai choai kia bay tới trước mặt Dương Khai, chắp tay thở dài nói.    

 

Dương Khai tỏ vẻ kiệt ngạo, khuôn mặt tràn đầy sát khí, ma tính mười phần, phảng phất như hắn đúng là một tên ma đầu tội ác tày trời vậy. Hắn liếc mắt nhìn qua đối phương, cười lạnh nói: "Sao không tiếp tục trốn nữa đi? Ta còn tưởng rằng ngươi không tính ra ngoài a."    

 

Lão già Khí Hải xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, bồi tội nói: "Lão hủ  

 

đang trong lúc bế quan, không biết chư vị đại nhân giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, kính xin đại nhân thứ tội thứ tội!"    

 

"Đã biết mình có tội, vậy thì ngươi muốn chết như thế nào?" Dương Khai sát khí đằng đằng nói.    

 

"A?" Khí Hải lão già kinh hãi, hắn chỉ thuận miệng nói, người này còn tưởng là thật sao? Quả đúng là ma đầu a! Trong lòng lo sợ bất an, sợ hãi nói: "Xin mời đại nhân xử lý."    

 

Hắn tuy là Đại Đế, nhưng hắn cũng biết rằng dù cho bản thân đang ở trong Thiên Niệm giới, được thiên địa vĩ lực của thế giới này gia trì thì cũng không thể nào phản kháng được.    

 

Dương Khai âm trầm nói: "Vốn nên đem ngươi đi rút gân lột da, trừu hồn luyện phách để răn đe, có điều bản tọa bây giờ có việc quan trọng trên người, còn cần ngươi xuất lực một hai nên tạm thời tha cho ngươi không chết, nếu như có thể lập công chuộc tội thì chưa chắc không thể tha cho ngươi một con đường sống!"    

 

Khí Hải lão già phát khổ trong lòng, ẩn ẩn đoán được ý đồ của Dương Khai, cung kính nói: "Kính xin đại nhân dạy bảo cho."    

 

Dương Khai nói: "Bản tọa truy kích một tên ma đầu tới đây, tên ma đầu kia lại bỗng nhiên mai danh ẩn tích, nhất định là đã lẩn trốn ở trong này, ngươi thân là Đại Đế của thế giới này, bất kỳ sự tình gió  

 

thổi cỏ lay nào cũng đều không thể thoát khỏi tai mắt của ngươi, nhanh chóng chỉ rõ phương hướng cho bản tọa, sau khi chuyện này thành công sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."    

 

Truy kích ma đầu. . . Ngươi chính là đại ma đầu a!    

 

Khí Hải lão già oán thầm trong lòng nhưng không dám nói ra, chỉ khúm núm nói: "Đại nhân quá khen rồi, lão hủ tuổi già lực suy, mắt mờ. . ."    

 

Không đợi cho hắn nói xong, Dương Khai lại chợt quát một tiếng: "Quách Tử Ngôn, đạp bằng thành trì kia cho ta, không lưu lại bất kỳ ai!"    

 

"Ti chức lĩnh mệnh!" Quách Tử Ngôn trầm giọng nói. "Chờ một chút!" Khí Hải lão già vội vàng hô to.    

 

Dương Khai cười khẩy nói: "Ngươi còn muốn nói gì nữa?"    

 

Khí Hải lão già còn có thể nói cái gì? Hắn thật lòng không muốn dính vào trong hồi phân tranh này, bất kể là Dương Khai hay là Hắc Hà thì cũng đều không phải là tồn tại mà thế giới của hắn co ́thể trêu chọc nổi. Thế nhưng Dương Khai làm ra hành vi ma đầu như vậy khiến hắn căn bản là không có sự lựa chọn nào khác.    

 

Lặng lẽ lườm Dương Khai một cái, lão già Khí Hải ổn định lại tinh thần, lên dây cót tinh thần, nói: "Kính thưa đại nhân, Thiên Niệm giới của ta là hạ giới của Kính Hoa Thủy Nguyệt, hết thảy mọi thứ trong thế giới này đều thuộc quyền sở hữu của Kính Hoa Thủy Nguyệt."    

 

Dương Khai nghe thấy vậy thì thần sắc khẽ động: "Kính Hoa Thủy Nguyệt?"    

eyJpdiI6IjBEREJLZGpEeTBoZEh3ZFZqbndmZWc9PSIsInZhbHVlIjoiU0FjRGtBXC9ERWJJdFljNGoxNUxIeGVwaFo1OUF1aVdSemtTakl1K2RrZ1wvWTF5XC96UVdjSXpGeTUzNW02aDRKdyIsIm1hYyI6ImEyYTY0Y2Y4MzM1ODlmMDE2YjJhYzE3YzUyMjc1ZTk3NWQyMmU3ZTRiNjJmMGFiMmE2MWE0MWRjY2EzNGZiNzcifQ==
eyJpdiI6ImYyN2dsM1JIYjNSNis2N05wbVNZZEE9PSIsInZhbHVlIjoiUFJUdjB4Skg4ekdSdU9CTmdXdGNpNjhcL3lrcUpkNnJtTHE3YTNjSVFFXC9oTVwvRmlZOWNqcklZMmlWb1M2NndVWUl1WWtoTlZwVjJxd1ptZ0ZybWg3NkFsMU9VUmpBczJmUWpaUDFjNkFmSzRIVzlTeFNWNWd1d09peEw1b0l1bmFnRVZUV2pFdVBtdDNCTzEycW5VVWRLUXduXC9VQU1sRWlDSWEyY3l1R2xwM2pkaXhJbm9HWk9nbkdmWVlCNFFuM0dpMGZwMTN1bG43dXlXYVhOY3Y2S0E9PSIsIm1hYyI6IjAzODI4NTBhOTI1M2VlY2Q5N2Q1YzI2NTJmZGMwYmQwN2MxYTgxYjBiZDRlNmZmOTliNDQwZGNiOGFkZjY4NjAifQ==

Ads
';
Advertisement