Dương Khai thân phụ Long tộc huyết mạch bà chủ cũng không biết, bởi vì lúc trước mang Tư Thần Đại tướng quân tìm thân, cứu ra Diệt Mông, Diệt Mông đã từng khuyên bảo Dương Khai, tận lực đừng cho người khác biết bí mật này, bởi vì Long tộc mặc dù cường đại, nhưng
trong 3000 thế giới này cũng không ít cừu địch, nếu để cho người ngoài biết bí mật này, nói không chừng sẽ gây nên đến phiền toái.
Diệt Mông còn nói với hắn, nếu gặp được nguy hiểm không cách nào giải quyết, có lẽ có thể bại lộ Long tộc huyết mạch bí mật, để người ta kiêng kị, co ́thể trốn qua một kiếp.
Tổng thể tới nói, trong 3000 thế giới này, Long tộc huyết mạch là thanh kiếm hai lưỡi, nói không chừng sẽ gây cho Dương Khai vô tận phiền phức, cũng có thể có một ít thời điểm lại bảo vệ hắn chu toàn.
Cho nên Dương Khai luôn cố ý ẩn tàng bí mật này.
Trong Thái Khư cảnh, hắn mấy lần thi triển Long Hóa, nhìn thấy bí thuật này, hoặc là người một nhà, hoặc là đã là người chết.
"Ha ha ha, ngươi là Long tộc, quá tốt!" Ma Phiền đại sư tiếng cười như sấm, "Cứ như vậy đừng có ngừng, cho ta thêm một chút long huyết!"
Dương Khai nghe vậy chỉ có thể không ngừng huy sái huyết dịch. Hắn năng lực khôi phục cực kỳ cường đại, vì huy sái long huyết, hắn chỉ có thể không ngừng kích thích vết thương, để vết thương không khép lại.
Theo thời gian trôi qua, long huyết màu vàng đã tràn ngập cả thanh trường kiếm.
"Đủ rồi." Ma Phiền đại sư khẽ quát một tiếng, lại một lần nữa quăng trường kiếm kia vào trong Tiểu Càn Khôn Lô.
Bà chủ quay đầu trông lại, trên dưới xem kỹ hắn, như thể lần thứ nhất nhận biết Dương Khai.
"Tiểu tử giấu quá kỹ a." Bà chủ hừ lạnh một tiếng.
Nàng vẫn cho là Dương Khai là mới vào 3000 thế giới, nhưng thẳng đến khi Dương Khai từ Thái Khư cảnh đi r nàng mới biết được Dương Khai đã lén lén lút lút ngưng tụ bốn loại lực lượn thượng phẩmg, mà tới được lúc này cũng mới biết được ôn con này lại có Long tộc huyết mạch.
"Cũng không phải chuyện nên khoe khoang." Dương Khai cười ngượng ngùng.
"Về sau lại tính sổ với ngươi!"
Dương Khai trong lòng khổ hề hề.
Cách đó không xa, Ma Phiền đại sư đã khôi phục bộ dáng lúc đầu, khí tức khá uể oải, phen này luyện bảo, đối với hắn cũng tiêu hao không nhỏ, đến giờ đã không cần hắn phí tâm tư nữa, Tru Thiên Kiếm cơ bản đã luyện thành, còn lại chỉ cần chờ đợi.
Lại là mười mấy ngày sau, Ma Phiền đại sư mới bỗng đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tiểu Càn Khôn Lô, giờ khắc này, trong Tiểu Càn Khôn chấn động không ngớt, như có tuyệt thế hung vật muốn từ trong lò kia lao ra, mà theo chấn động, từng đạo kiếm
khí như dải lụa từ trong lò trảm kích ra.
Cuối cùng đến một lúc, tất cả động tĩnh đều dừng lại.
"Ha ha, xong rồi." Ma Phiền đại sư cười to, quay đầu qua Dương Khai nói: "Đã xong, bảo vật này lấy máu ngươi làm dẫn luyện chế thành, chỉ có ngươi có thể thu lấy, nhưng tuyệt đối đừng để nó chạy."
Dương Khai nghiêm nghị gật đầu, âm thầm thôi động lực lượng, vận sức chờ phát động.
Chớp mắt sau, theo Ma Phiền đại sư biến hóa pháp quyết, từ trong Tiểu Càn Khôn, một vệt kim quang phóng lên tận trời.
Dương Khai tay mắt lanh lẹ, một tay nhô ra, bắt tới kim quang kia.
Ông một tiếng, hư không run rẩy, một thanh trường kiếm màu vàng bị Dương Khai giữ trong lòng bàn tay, rung động không ngớt. Nhưng mà còn không đợi Dương Khai cảm thụ Tru Thiên Kiếm, chợt mặt lộ dị sắc, cả người bị trường kiếm này kéo đi, mặc cho hắn cố gắng như thế nào đều không ngăn cản được.
Xa xa, tiếng bay tới: "Bà chủ cứu ta!"
Ba ̀chu ̉đứng tại chỗ, ôm hai tay quan sát, ha ha cười lạnh.
Tru Thiên Kiếm dẫn Dương Khai bay loạn, trì trong hư không, Dương Khai liều mạng phồng sức lên, lại không có hiệu quả chút
nào.
Hắn có thể cảm nhận được, Tru Thiên Kiếm cùng bản thân có liên hệ mật thiết tương quan, nhưng bảo vật này sơ thành, khí thế kinh người, sắc bén khó cản, mặc dù hắn có liên hệ cũng không ngự sử được.
Cũng may nơi đây là di chỉ phúc địa, triệt để ngăn cách ngoại giới, nên cũng không sợ nó co ́thê ̉chạy đến đâu.
Mấy ngày sau, lực lượng còn sót lại trong Tru Thiên Kiếm mới dần dần tiêu hao hết, Dương Khai cả người toát mồ hôi lạnh đứng trong hư không, ngưng thần nhìn trên tay, lúc này mới thấy rõ diện mục Tru Thiên Kiếm.
Kiếm này khi chế tạo dài đến vài chục trượng, nhưng chân chính kiếm thành cũng không khác trường kiếm bình thường, có thể thấy được trong kiếm này giấu huyền cơ, có thể lớn có thể nhỏ. Mà cả thanh kiếm thành một khối, toàn thân màu vàng, nhìn cao quý không tả nổi.
Dương Khai rút kiếm, xắn kiếm hoa, cũng điều khiển như cánh tay, thử vạch nhẹ trên cánh tay, lập tức lưu lại một đạo bạch ngấn, âm thầm líu lưỡi, kiếm này thật là đủ sắc bén, phải biết Long thân của hắn phòng ngự cường đại, vạch nhè nhẹ một cái như vậy đều có thể
lưu lại vết thương, nếu là dùng sức, vô cùng có khả năng để cho mình thụ thương.
Hữu tâm thử uy năng kiếm này, lại không khởi động được.
Cũng biết Tru Thiên Kiếm là trận bảo, thôi động nó cần năng lượng cực kỳ khổng lồ, mà bây giờ mình chỉ là một Đế Tôn cảnh, làm sao có thể dùng?
Có lẽ chỉ có mượn nhờ Cửu Trọng Thiên đại trận mới có thể thể hiện ra uy năng Tru Thiên Kiếm.
Dương Khai cảm thấy rất chờ mong.
Lần này luyện chế Tru Thiên Kiếm, có thể nói là thần tốc cực kỳ, trước sau bỏ ra ba tháng mà thôi, phải biết một kiện bí bảo cường đại như thế từ không tới có, bình thường Luyện Khí đại sư không phải luyện chế mấy năm thậm chí thời gian dài hơn là không thể.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất