Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Sự tình ly kỳ như vậy, dù có kể ra thì cũng sẽ không có bao nhiêu người tin tưởng.    

 

Vừa kiểm kê vừa không ngừng cười ngây ngô, Nguyệt Hà bị hắn làm cho không biết phải nói gì.    

 

Một tháng sau, thương thế của Dương Khai đã khỏi hẳn, bản thân  

 

hắn cũng khôi phục đến trạng thái được đỉnh phong.    

 

Tìm được một cơ hội, hắn lặng lẽ đi ra ngoài điều tra một phen, phát hiện ra người của Xích Tinh thế mà còn chưa đi, vẫn còn một mực lưu lại trong Thất Xảo Địa.    

 

Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu, không biết Thất Xảo Địa này có cái gì tốt mà lại làm cho Xích Tinh lưu luyến đến thế. Có điều đám người Xích Tinh kia không đi, hắn cũng không dám tùy tiện hành động. Hiện tại rời khỏi Thất Xảo Địa đối với hắn là một việc đơn giản, Nguyệt Hà một mực luyện hóa ngọc giác trong nhiều ngày như vậy, bây giờ đã luyện hóa được khoảng chừng bốn thành, chỉ có điều càng về sau thì lại càng khó luyện hóa, muốn triệt để luyện hóa ngọc giác, khống chế đại trận của Thất Xảo Địa, không có nửa năm một năm thì sẽ không thể nào thành công.    

 

Dù sao Nguyệt Hà cũng không phải là Hứa Hoảng, Hứa Hoảng am hiểu Thất Xảo Địa là vậy nhưng muốn lấn chiếm quyền khống chế đại trận thì cu ̃ng hao tốn không ít thời gian, cuối cùng cũng bởi vì Dương Khai liên luỵ mà thất bại trong gang tấc. Nguyệt Hà mặc dù cũng là Khai Thiên ngũ phẩm, thế nhưng luyện hóa một đồ vật thuộc về người khác vốn đã là một việc hao phí thời gian.    

 

"Thiếu gia, không thể tiếp tục luyện hóa nữa." Một ngày nọ, Nguyệt Hà bỗng nhiên nhíu mày nói.  

 

"Sao vậy?" Dương Khai hồ nghi nhìn lại.    

 

Nguyệt Hà nói: "Ta có cảm giác nếu như tiếp tục luyện hóa, chủ nhân của Thất Xảo Địa hẳn là sẽ có chỗ phát giác."    

 

"Bây giờ luyện hóa được mấy thành rồi?"    

 

"Khoảng chừng năm thành!"    

 

Dương Khai khẽ gật đầu: "Không luyện hóa được nữa thì thôi đi, chờ đến khi chúng ta rời khỏi nơi này thì lại từ từ luyện, việc này không vội!"    

 

Tuy rằng năm đó Hứa Hoảng trước khi chết đã để lại cho Dương Khai cơ hội thu phục Thất Xảo Địa, báo thù rửa hận cho hắn, nhưng đây chỉ là lời trăng trối của người ta trước khi chết, Dương Khai có muốn hoàn thành hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào tâm ý của hắn.    

 

Nguyệt Hà là bởi vì không có việc gì làm nên mới luyện hóa thứ này, nếu như đã có phong hiểm, vậy tất nhiên là không thể tiếp tục, tránh việc để lộ ra dấu vết gì đó.    

 

Hơn nữa còn một việc làm cho hắn cảm thấy không biết nói gì chính là, hiện tại đã qua hai tháng trời rồi, Triệu Bách Xuyên và Trần Thiên Phì thế mà vẫn còn chưa đi. Điều này khiến hắn có hơi nghi thần nghi quỷ, đám người Xích Tinh chẳng lẽ muốn gia nhập vào Thất  

 

Xảo Địa ư?    

 

Chuyện này đúng là có khả năng xảy ra, dù sao thì Tinh Thị của Xích Tinh cũng đã không còn nữa, bọn hắn cũng cần có chỗ đặt chân, Thất Xảo Địa bên này thì lại có sẵn điều đó.    

 

Nhưng mà. . . tên Triệu Bách Xuyên kia thật sự cam tâm đứng dưới trướng tên Thất Xảo Thiên Quân kia sao, Thất Xảo Thiên Quân có lá gan tiếp nhận hắn sao?    

 

Khi hắn còn đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên một trận đất rung núi chuyển ập tới, những tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên!    

 

Dương Khai giật mình, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Thất Xảo Địa lọt vào công kích."    

 

"Là tên Vu Tú Sơn kia?" Nguyệt Hà hỏi.    

 

"Mười phần hết chín tám!"    

 

Dương Khai cũng không quen biết tên Vu Tú Sơn kia, có điều trước đó tại thời điểm đám người Xích Tinh kia tới đây, Thất Xảo Thiên Quân đã từng hô vang cái tên này, điều này làm cho Dương Khai biết được giữa hai bên có ân oán, hơn nữa tên Vu Tú Sơn này cũng không chỉ tấn công Thất Xảo Địa lần một lần hai.    

 

Giờ phút này Thất Xảo Địa bị công kích, ngoại trừ tên Vu Tú Sơn kia ra thì có thể là ai.  

 

Quả nhiên, một khắc sau, thanh âm tức giận của Thất Xảo Thiên Quân liền vang lên: "Vu Tú Sơn, lão thất phu ngươi lại tới rồi sao."    

 

Một tiếng cười to chợt vang lên từ bên ngoài: "Thất Xảo, lão phu hiện tại đến đây là để lấy mạng chó của ngươi. Nếu như ngươi thức thời thì hãy nhanh chóng mở ra đại trận, vậy thì lão phu còn có thể cho ngươi một cái chết thống khoái, sau đó chừa lại chút hương hỏa cho ngươi. Còn nếu như ngươi không thức thời, hừ hừ, vậy thì đừng trách lão phu giết sạch cả nhà ngươi."    

 

Lời này vừa dứt, rất nhiều đệ tử Thất Xảo Địa liền cảm thấy thấp thỏm lo âu.    

 

Thất Xảo Thiên Quân cả giận nói: "Lão thất phu càn rỡ, Phi Yên điện của ngươi tuổi gì ăn được Thất Xảo Địa của ta, nhanh chóng thối lui thì bản tọa còn có thể tha cho ngươi khỏi chết, ngu xuẩn mất khôn sẽ chỉ làm cho ngươi chết càng khó coi hơn mà thôi."

eyJpdiI6ImVrTkQrVmhYWUZ2ajJnMFhuanRENkE9PSIsInZhbHVlIjoiWGRnZmYyWXROdzd3MGx2eW1sMVY3REZaTjJqMSt5SkZhSTBrSHNuXC9WSlpRcDZISlwvYmQzbmdneHdra01MZDRVIiwibWFjIjoiNTg0ZjRmZDI1NzBiNTRiNTE0OGZkY2UxYjFlY2M0MGZmYzgyYTFmOWNhOGY3ZjU2YWYxNjMwMTRmZTgwZGFlNiJ9
eyJpdiI6IndiQUUrbWh1UVpcL1lKVGE2VnRGOW5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVUVzZnRENQb1RkT2xlRjN0SENkcWdZa2QzRHl0TXJTR1orWFIxREZ3MjdKY2ZzazI4MUlZRkxRQ1JwZXorR2hscmJaa1wvQjN5TUtlMmZ6UXVBQVJZeVY0M0U0OG54NElQQjZ4c1JrZFh6dnZTaWtmRUFBQnA4U2VRWmdiQUJhWVM3OEhmNzBcL1FEYlVGdllBcFwvT1ZScktsUWVIY21BWWlLY0pydjU2RWZvNkl1VHZPWDFLMTl3VnprZEtXTDlPcVpyaXVTYjArMkJZZkNBMGs2NFY5Q29MUXZLclJwbzlVVVBrU3F5TEc2UlM3ZmtxUHNkSVdCVUs1b0FDWnFFZE15cVBFaENmZXVTZU1ZU0RneldaK1dRPT0iLCJtYWMiOiJlZmI1NWNiNWRhODkyMzEwNDU5OTBiMGY2ZDQ2NjI1ZWJlY2I4MmFmNmYwMDMxMDE0YjAxZDU0NTdkMGE5ZDY2In0=


Song phương lại đấu võ mồm một hồi, đại chiến hết sức căng thẳng.   

Ads
';
Advertisement