"Thế nhưng chúng ta cũng mất đi Tinh Thị." Trần Thiên Phì vẻ mặt ưu sầu, mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì liền cảm thấy đau đầu. Tinh
Thị bị Thái Khư mê vụ thôn phệ, phân liệt thành vô số khối, hoàn toàn biến mất không thấy đâu. Về sau Xích Tinh nên đi nơi nào để an cư lạc nghiệp vẫn là chuyện chưa thể biết được, dù sao bọn họ cũng không thể dẫn theo một đám người đi lang thang trong Tam Thiên thế giới này a.
"Chỉ cần còn người, sao phải sợ không thể Đông Sơn tái khởi." Khuôn mặt của Triệu Bách Xuyên lúc này lại tràn đầy sự tự tin.
"Đại đương gia nói đúng lắm."
Trần Thiên Phì cung kính nói: "Có điều Đại đương gia, chúng ta đến đây là để mượn binh, vừa rồi sao lại ngăn cản ta nói rõ sự tình với Thất Xảo? Tên Dương Khai kia gian xảo không gì sánh được, nếu như còn tiếp tục trì hoãn, nói không chừng hắn sẽ tìm được đường sống."
"Đừng nhắc tới sự tình mượn binh nữa." Triệu Bách Xuyên khoát khoát tay: "Tình huống bây giờ không phải là chúng ta muốn tìm tên Thất Xảo kia để mượn binh, mà là hắn muốn tìm chúng ta để mượn binh."
Trần Thiên Phì cũng không phải đồ đần, sau khi nghe thấy vậy thì thần sắc khẽ động: "Ý của Đại đương gia là. . ."
Triệu Bách Xuyên cười hắc hắc: "Vừa rồi trên bữa tiệc, bản tọa đã cẩn thận suy nghĩ một hồi, tên Vu Tú Sơn kia không phải là điện chủ
của Phi Yên điện sao. Hắn cũng là một vị Khai Thiên ngũ phẩm, Phi Yên điện kia ở ngay đại vực kế bên, có thể nói là láng giềng gần của Thất Xảo Địa."
Trần Thiên Phì nghe thấy vậy thì gật đầu nói: "Giữa hàng xóm với nhau nhất định sẽ có rất nhiều sự ma sát, Thất Xảo trước đó nói rằng hắn trước đó có chút thương tích trong người, ngay cả phòng hộ đại trận của Thất Xảo Địa cũng có chỗ bị hao tổn. E rằng tên Vu Tú Sơn kia là vì ngửi được mùi tanh, muốn nhân cơ hội này để chiếm đoạt Thất Xảo Địa, lớn mạnh bản thân."
Triệu Bách Xuyên nói: "Bản tọa cũng nghĩ như vậy, hơn nữa vừa rồi trên yến tiệc ngươi có lẽ không chú ý tới việc này. Trong số các Hộ Địa Tôn Giả của Thất Xảo Địa, có bốn vị là Khai Thiên tứ phẩm, ba vị còn lại chỉ mới là tam phẩm."
Trần Thiên Phì hồi tưởng một chút, phát hiện tình huống quả thực đúng như lời Triệu Bách Xuyên nói. Ba vị Khai Thiên tam phẩm kia lần lượt là Hộ Địa Tôn Giả của Hỏa Linh Chi Địa, Thủy Linh Chi Địa cùng với Kim Linh Chi Địa. Lúc ấy hắn không để ý lắm, nhưng bây
giờ lại không khỏi cảm thấy cổ quái, Khai Thiên tam phẩm chỉ là hạ phẩm, sao có tư cách đảm đương chức vị Hộ Địa Tôn Giả?
Triệu Bách Xuyên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu như ta đoán không lầm, Thất Xảo Địa này năm đó gặp phải biến cố rất lớn, ba vị
Hộ Địa Tôn Giả tiền nhiệm hẳn là đã chết rồi, ba vị Khai Thiên tam phẩm kia được Thất Xảo bổ nhiệm lâm thời cho đủ số."
Trần Thiên Phì bừng tỉnh đại ngộ, không tiếc vỗ mông ngựa, nói: "Đại đương gia mắt sáng như đuốc, nếu đúng như lời Đại đương gia nói, vậy thì Thất Xảo kia quả thực có ý tìm chúng ta để mượn binh." Hắn nhìn mặt mà nói tiếp: "Đại đương gia muốn nhúng tay vào chuyện này sao? Nhưng làm như vậy sẽ có chỗ tốt gì cho Xích Tinh chúng ta? Chuyện này dù sao cũng là ân oán và tranh đấu của người ta, cho dù chúng ta trợ giúp Thất Xảo ngăn cản công kích của Phi Yên điện, vậy thì nhiều nhất là làm cho Thất Xảo cảm kích chúng ta mà thôi. Trong khi đó, tên Dương Khai kia lại mang theo vô số trọng bảo trên người, là hi vọng để Xích Tinh ta Đông Sơn tái khởi."
Triệu Bách Xuyên hừ lạnh: "Bản tọa sao lại để ý đến sự cảm kích của tên Thất Xảo kia." Hắn đưa tay chỉ về phía trước, phóng khoáng tự do nói: "Lão Trần, ngươi thấy thiên địa này như thế nào, nếu như có thể cải thiên hoán địa, đổi cách gọi là Xích Tinh thì không phải càng tốt hơn?"
Trần Thiên Phì giật mình trong lòng, đôi mắt nheo lại do bị thịt mỡ che lấp bỗng nhiên trợn trừng lên.
Triệu Bách Xuyên đã nói đến nước này, hắn sao còn không nghe ra ý ở ngoài lời nữa. Đại đương gia đây là muốn mưu đoạt Thất Xảo Địa a!
Mới đầu hắn cảm thấy có hơi bất an, dù sao Thất Xảo Địa không phải là quả hồng mềm để cho người ta tùy ý nhào nặn, người ta cũng có Khai Thiên ngũ phẩm cùng với mấy vị Khai Thiên tứ phẩm. Huống hồ nơi này còn là đại bản doanh của người ta, gây sự ở chỗ này khác gì lấy hạt dẻ trong lò lửa, sơ sẩy một chút là sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Nhưng khi tỉ mỉ nghĩ lại thì việc này thật đúng là rất có triển vọng, Phi Yên điện kia đang nhìn chằm chằm Thất Xảo Địa, nếu như có thể thừa dịp bọn hắn lưỡng bại câu thương, sau đó bỗng nhiên xuất thủ, không hẳn là không có cơ hội đoạt lấy chỗ bảo địa này.
Chẳng trách Đại đương gia lại chủ động đưa ra ý kiến muốn du lãm Thất Xảo Địa ngay sau yến hội, thì ra là muốn đi thị sát một hồi a.
Trái tim hắn đập loạn một trận, bờ môi không khỏi phát khô, cảm thấy vừa lo lắng lại vừa kích động. Trần Thiên Phì âm thầm bội phục đại thủ bút của Đại đương gia, hơn nữa nếu như có thể đoạt lấy chỗ bảo địa này, vậy thì giá trị của nó cũng không nhỏ hơn việc bắt sống Dương Khai, huống hồ, Dương Khai bây giờ không biết đã chạy đến nơi nào rồi, trong khi Thất Xảo Địa thì lại gần ngay trước mắt.
Hắn lui về phía sau một bước, nghiêm mặt ôm quyền nói: "Kính xin Đại đương gia nói cho ta biết phải làm như thế nào, Trần Thiên Phì ta dù máu chảy đầu rơi thì cũng thề sống chết báo đáp ơn tài bồi của Đại đương gia."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất