Dương Khai vẫn không vừa lòng, liều mạng áp chế lôi đình màu tím đang bừng bừng phấn chấn kia, tiếp tục thôi động lực lượng của bảo thạch màu tím.
Răng rắc răng rắc, phá toái trường kiếm rất nhanh đạt tới số lượng10
vạn! Thân kiếm của Dương Khai đã dâng lên khí tức vượt xa những gì thanh Hoàng Kim Kiếm kia thi triển trước đó, điều này làm cho Lãng Thanh Sơn nhìn mà cảm thấy hoảng sợ run rẩy.
Tử quang vẫn tỏa ra như cũ, trường kiếm không ngừng vỡ nát, 15 vạn, 20 vạn. . . Rất nhanh liền rảo bước tiến lên tới con số 30 vạn!
70 vạn đại quân, trong nháy mắt liền phá toái hết một nửa.
Thân kiếm của Dương Khai không ngừng run run, từng đạo vết nứt tinh mịn hiện lên trên thân kiếm của hắn, hiển nhiên là hắn cũng đang tiếp nhận áp lực cực lớn, một khi hắn không chịu nổi, hắn lập tức sẽ có hạ tràng thịt nát xương tan.
Lãng Thanh Sơn muốn mở miệng khuyên can, nhưng căn bản là không dám quấy nhiễu Dương Khai, sợ mình sẽ dẫn phát ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.
40 vạn kiếm phá toái, vết nứt trên thân kiếm của Dương Khai càng ngày càng nhiều, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn vậy.
Sau khi 50 vạn thanh kiếm phá toái, nương theo một tiếng răng rắc vang lên, bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm cũng đã nứt ra một cái khe.
Đạt đến cực hạn, Dương Khai cũng không còn cách nào áp chế lực lượng bàng bạc trong thân kiếm, chỉ thấy thân kiếm kia thay đổi,
chém ra một kiếm nghiêng trời!
Trảm!
Lôi đình màu tím phun ra ngoài từ chỗ mũi kiếm, hội tụ thành một đạo ánh sáng màu tím xông thẳng lên trời, làm cho càn khôn xoay chuyển, hư không phá toái, bầu trời bị chọc ra một lỗ hổng cự đại.
Dương Khai lung lay thân hình, rơi xuống từ giữa không trung, toàn bộ thân kiếm phá toái thành mảnh nhỏ, ảm đạm vô quang, một kích vừa rồi kia đã hao hết tất cả lực lượng của hắn.
Nhưng hắn lại nhìn không chớp mắt, một mực nhìn chằm chằm lỗ thủng trên bầu trời kia.
Một lát sau, khuôn mặt hắn xuất hiện thần sắc vui mừng, không nhịn được mà cười to lên. Sau đó tiếng cười của hắn nhỏ dần, một cỗ lực lượng bao trùm lấy hắn, dưới cái nhìn soi mói đầy ngạc nhiên của Lãng Thanh Sơn, hắn chầm chậm biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ một chớp mắt sau, Lãng Thanh Sơn liền cảm thấy cảnh vật tối sầm lại, khi hắn lấy lại tinh thần thì đã xuất hiện ở dưới gốc Tam Thiên Thế Giới Thụ kia.
Dương Khai đang đứng trước mặt hắn, trong tay nắm chặt một mai Thế Giới Quả tràn ngập hào quang đủ loại màu sắc!
Đi ra rồi! Lãng Thanh Sơn không khỏi thở dài một hơi, trước đó
Dương Khai một lúc thôn phệ lực lượng của 50 vạn thanh kiếm, hắn đúng là đã sợ rằng Dương Khai sẽ chịu không nổi mà sụp đổ.
Có điều bây giờ xem ra, cách làm của đại nhân nhà mình là đúng, thời cơ để rời khỏi thế giới kiếm chính là bảo thạch màu tím kia, chỉ cần thôn phệ đủ nhiều lực lượng, chém ra một kích đủ cường đại là sẽ có thể phá giới quay về.
Lúc trước hắn cũng nghĩ giống như Dương Khai, trong thế giới kia đã không còn địch nhân, dù có lấy được bảo thạch màu tím thì cũng đâu có ích lợi gì, ai ngờ nó đúng là đồ vật mấu chốt để thoát ra.
Nhìn chằm chằm Thế Giới Quả trong tay Dương Khai, Lãng Thanh Sơn thần sắc khẽ động: "Đại nhân, chẳng lẽ đây là một mai trung phẩm Thế Giới Quả?"
Dương Khai cười đến mức miệng không khép lại được: "Đúng vậy đúng vậy, đây chính là một mai trung phẩm Thế Giới Quả!"
Mai Thế Giới Quả lấy được trước đó chỉ là hạ phẩm, chỉ có thể giúp cho võ giả tấn thăng đến Khai Thiên tam phẩm, giá trị không phải quá lớn, dù sao thì loại tầng thứ như Khai Thiên tam phẩm, chỉ cần cố gắng tích lũy nhiều một chút, về cơ bản là không có khó khăn gì.
Nhưng mai trung phẩm này thì lại không giống như vậy, đây chính là bảo vật có thể giúp cho võ giả tấn thăng lục phẩm!
Khai Thiên Lục phẩm, đặt ở bất kỳ chỗ nào cũng đều là cường giả đảm đương một phía, ba ̀chủ bây giờ cũng bất quá chỉ là lục phẩm mà thôi, trong khi Nguyệt Hà cũng mới là ngũ phẩm.
Giá trị của mai Thế Giới Quả này có thể nói là khó lòng đong đếm được, nhất là đối với những vị Khai Thiên ngũ phẩm kia, đây đơn giản chính là bảo vật giúp họ một bước lên trời!
Thu hồi mai Thế Giới Quả này, cẩn thận cất kỹ vào trong túi, Dương Khai quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện những người xuống núi trước đó đều đã không thấy đâu. Dù sao thì hắn và Lãng Thanh Sơn cũng đã lưu lại trong Thế Giới Kiếm kia hơn thời gian hai năm, tốc độ thời gian trôi qua không giống nhau, ngoại giới cũng đã trôi qua vài ngày, nên bọn hắn hẳn là đều đã rời đi.
Lại ngẩng đầu nhìn Tam Thiên Thế Giới Thụ một chút, sau đó Dương Khai chợt nhíu mày. Cái cây đã thiếu đi mấy mai trái cây, nói một cách khác, tại thời điểm hắn và Lãng Thanh Sơn xông xáo trong Thế Giới Kiếm, đã có mấy người lấy được Thế Giới Quả.
Cũng không biết bọn hắn lấy được Thế Giới Quả cấp bậc gì.
Có điều mặc kệ bọn hắn lấy được Thế Giới Quả cấp bậc gì thì cũng sẽ không thu hoạch được nhiều như như mình.
Sau khi có một lần kinh nghiệm, Dương Khai lại thu Lãng Thanh Sơn
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất