Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Thanh âm này rõ ràng là Lang Gia phúc địa Cố Phán, đại hỉ đi tới nghênh đón, quả nhiên rất nhanh gặp một thân ảnh thanh tú động lòng người đứng đó. Cả hai nhìn thấy nhau, đều mừng rỡ.    

 

"Cố sư muội ngươi sao lại ở nơi này?"  

 

"Ta tới tìm ngươi a!" Cố Phán nhìn hắn.    

 

Dương Khai không hiểu: "Tìm ta? Làm sao ngươi biết ta ở đây?" Không khỏi nổi lên suy nghĩ cổ quái, hắn là bởi vì thuấn di mà đi nhầm tới chỗ này, Cố Phán sao lại cố ý tới đây tìm mình?    

 

Cố Phán cười không đáp.    

 

Dương Khai khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng đến cùng không đúng chỗ nào lại không nói ra được, lại hỏi: "Sư muội ở đây bao lâu rồi? Có biết làm sao để rời đi hong?"    

 

Cố Phán nói: "Ta cũng mới đến, không biết làm sao rời đi."    

 

Dương Khai gật đầu: "Nếu thế, vậy chúng ta cùng đi, sư muội đừng rời ta quá xa."    

 

"Nha." Cố Phán khéo léo gật đầu.    

 

Hai người sánh vai lên đường, hành tẩu trong mê vụ, tìm kiếm đường ra.    

 

Đi được một lúc, Dương Khai hỏi: "Sư muội, ngươi có biết Lang Gia phúc địa các ngươi có một nữ tử tên Trương Nhược Tích? Mấy năm gần đây mới tới."    

 

Cố Phán lắc lắc đầu nói: "Chưa nghe nói qua."    

 

Dương Khai nghe vậy thần sắc ảm đạm, Trương Nhược Tích tuyệt  

 

đối sẽ đi Lang Gia phúc địa, tiên tổ nàng xuất thân nơi đó, nàng đi Lang Gia phúc địa cũng coi là nhận tổ quy tông, chỉ là cũng không biết đã chạy tới hay chưa, hay Cố Phán thật sự chưa từng nghe nói.    

 

Bên người lại truyền tới tiếng huyên náo, Cố Phán vùi đầu bận rộn. Dương Khai bật cười: "Sư muội lại đang ăn cá khô nhỏ?"    

 

Quay đầu nhìn lại, dáng tươi cười lập tức cứng trên mặt, Dương Khai quát một tiếng: "Yêu nghiệt phương nào!"    

 

Đầu Cố Phán đã biến thành đầu cá, mặc dù còn có thân người, nhưng nhìn lại quái dị tới cực điểm.    

 

Đầu cá kia quay đầu nhìn hắn: "Tiên sinh, ta là Nhược Tích a!"    

 

Vừa nói, đầu cá kia thế mà biến thành bộ dáng Trương Nhược Tích, yên lặng nhìn hắn, xa ca ́ch tư ̀lâu được trùng phùng, vô tận vui vẻ.    

 

"Nhược Tích?" Dương Khai thất thần, bên người không phải Cố Phán a? Sao bỗng nhiên biến thành Trương Nhược Tích rồi?    

 

"Phu quân, ngươi lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?" Trương Nhược Tích mở miệng, thanh âm trùng điệp, giống như mấy người cùng nói chuyện, bộ dáng kia cũng không ngừng địa biến hóa, một hồi hóa thành Phiến Khinh La, một hồi hóa thành Hạ Ngưng Thường, lại hóa thành Tô Nhan, Tuyết Nguyệt thậm chí Ngọc Như Mộng. . .  

 

Dương Khai giận dữ: "Huyễn thuật?"    

 

Lập tức quát: "Diệt Thế Ma Nhãn, xuyên thấu hư vô!" Mắt trái lập tức hóa thành màu vàng, thần quang nội liễm.    

 

Biến hóa trước mắt lập tức biến mất, thay vào đó là một nhánh cây rách rưới, càng làm cho Dương Khai kinh dị chính là mình cũng không biết mình cầm tới nhánh cây này khi nào.    

 

Nói một cách khác, hắn một mực đi theo một nhánh cây, còn nói chuyện với nó, mà nói chuyện còn rất say sưa ngon lành.    

 

Huyễn thuật thật lợi hại! Ngay cả hắn cũng bất giác trúng chiêu.    

 

Thần niệm quét qua, nhánh cây là vật cực kỳ bình thường, hừ lạnh một tiếng, vứt đi, quay đầu nhìn bốn phía.    

 

Huyễn thuật này cũng không biết do người thôi động hay là tự nhiên, nếu là người, nơi đây nhất định có đại năng, nếu là tự nhiên, vậy thì phiền toái, trong huyễn trận này, mình thuấn di chưa hẳn có thể tạo được tác dụng.    

 

Thử thôi động Không Gian Pháp Tắc.    

 

Đến khi xuất hiện lại, Dương Khai sắc mặt âm trầm.    

 

Hắn vẫn còn ở trong một mảnh sương mù, nói một cách khác, hắn vô cùng có khả năng rơi vào trong một đại trận huyễn thuật tự  

 

nhiên, trừ phi phá trận, nếu không đừng nghĩ rời đi.    

 

Dò xét bốn phía, nhìn không ra mảy may mánh khóe nào, chính là danh xưng nhìn xuyên hư vô, giờ Diệt Thế Ma Nhãn cũng bất lực.    

 

Thần niệm khẽ động, gọi Bồ Bách Hùng từ trong Tiểu Huyền Giới ra, hỏi: "Bồ đào, nhận ra nơi này không?"    

 

Bồ Bách Hùng vẻ mặt kinh ngạc không hiểu, lúc trước hắn bị Dương Khai ném vào Tiểu Huyền Giới, bây giờ lại bị thả ra, tràng cảnh biến hóa quá nhanh, hắn mộng nhiên, nhìn bốn phía, mở miệng cười nói: "Lão gia đây là lạc đường a."    

 

Dương Khai mặt đen lại nói: "Mê vụ này sinh ra ảo ảnh, quả thực lợi hại. Lão gia ta không cẩn thận chạy vào đây"    

 

Bồ Bách Hùng đứng trên vai Dương Khai, dương dương đắc ý nói: "Lão gia có chỗ không biết, đây cũng không phải mê vụ bình thường, đây là thủ đoạn cây nấm kia làm ra, trừ những thánh dược đồng căn nhi sinh như chúng ta, người bình thường rất khó đỡ nổi."    

 

"Cây nấm?" Dương Khai yên lặng.    

 

"Ừm, nơi này là địa bàn Tiểu Ma Cô kia."    

eyJpdiI6InRuM25udDdEakFXY0NGdXJab2dST3c9PSIsInZhbHVlIjoiMnRsbDlTaHlsbDB0dHc0NFlnXC9Ic2EycFc1dllPaFFGQWJXeFZ3Y2c3XC8xcGpjc1BLSnBwRlo0VUk0aTVvZGxKIiwibWFjIjoiODgyMGU3NDc0MjcwNWUyZTkwMzE1ZDFmYzExMjY1YmVlYTg2ZTFjMWMyNDdjZWQwMmY0YjkzY2Y1MjI5YmM0OCJ9
eyJpdiI6Ikx0YVJCSWs1d1ViXC9IOVh3V0VYVndRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im8rRXM3U2dcLzJDV01qcTQxMnhDNFlBN2QwWEtqVmU1SVlRTnlcL2pIemZEbkJyN1F2d1wvMlRtRVhuQXdIWTRlclwvMlI5Y0Yxc3hFRzAzVEpLT3ZtaExCZE9sanFCUGlUS0h4SzVkWTNhWmJqNjhFWGdoUVlBQUdRc1pVeERVMU1HRDVMN3FQb0t2WjROU2IxOENaa1lyMXBGSHdlWjlQaFhqSEZmTE1WRjAyU0tuQjlGanhKRVZ1ZGdIMXJnZUxCandWSkdiVUJxY3ZUQ0p1ZFJGQ2pGNzlCZ2tlek9zTUVcL1R0MGk2S3BFeDA3cXhOODROOWtcL0dJMmwzRVJjZXdpUzIxUWNvMTdlZlBvcGVRS1BHUWxkekJ1VXhMUVRyeUVmTWZES3dnVCthM29NMWtaTkpTdThoZFRYcldoZlFxU0tyIiwibWFjIjoiMGQ5OGY1Mzk4MWE5MjY1MzBiZDNiODcyOGQ2MTRjMzFiMDRiMmFjNTIwZTA4OWY1N2VjMWEwYWUxYjdlNzMyMiJ9

Bồ Bách Hùng nói: "Đúng vậy!"

Ads
';
Advertisement