Phát giác ra Dương Khai đang đi tới, Nguyệt Hà không dám ngẩng đầu lên vì cảm thấy hổ thẹn với Dương Khai. Nàng gian khổ bò dậy,
quỳ ở trước mặt Dương Khai, sụp mi thuận nhãn, phảng phất như một tiểu tức phụ bị ủy khuất, khẽ nói: "Xin thiếu gia trách phạt!"
Trong lúc nói chuyện, nước mắt nàng lã chả rơi xuống, trong lòng hối hận không gì sánh được vì đã phối hợp với Chúc Cửu m. Tuy rằng dù nàng không phối hợp thì Dương Khai cũng vô pháp phản
kháng, nhưng nàng vẫn luôn có một loại cảm giác phản bội Dương Khai, điều này làm cho nàng tự trách không thôi.
Dương Khai đưa tay đặt lên trên đầu của nàng, thở dài một tiếng: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!"
Hắn nháy mắt ra dấu với Lô Tuyết, bảo nàng chiếu cố Nguyệt Hà kỹ càng, sau đó mới lách mình rời đi.
Đợi cho Dương Khai rời đi, Nguyệt Hà mới tê liệt ngồi xuống đất, nhìn qua Lô Tuyết lẩm bẩm nói: "Ta đã làm sai sao?"
Lô Tuyết nói: "Ngươi có nói rõ điểm lợi và hại khi thành tựu thất phẩm cho đại nhân nghe hay chưa?"
Nguyệt Hà chậm rãi lắc đầu: "Trước đó ta muốn đợi đến lúc rời khỏi nơi này, để một người khác nói cho hắn biết, khuyên can hắn, nhưng hiện tại xem ra, đạo tâm của hắn kiên ổn, người kia sợ là cũng không
khuyên nổi." Một người khác trong miệng nàng, dĩ nhiên là chỉ bà chủ.
Lô Tuyết thở dài thườn thượt, biết Nguyệt Hà nói không sai, hắn thà lấy đạo ấn ra phát thệ chứ cũng không muốn ngưng tụ lực lượng lục phẩm, đây là quyết tâm muô ́n thành tựu thất phẩm.
Chỉ là vào thời đại này, ai lại dám tuỳ tiện thành tựu Khai Thiên thất phẩm? Tương lai của vị đại nhân này e rằng sẽ long đong khá nhiều.
Một tháng sau, tin tức về Vô Lão Chi Địa được lan truyền nhanh chóng trong toàn bộ Thái Khư cảnh.
Tin tức này cũng không biết là ai truyền bá ra, làm cho mọi người huyên náo xôn xao, gần như tất cả mọi người đều bàn về việc này.
Vô Lão Chi Địa sắp mở ra, mà Vô Lão Chi Địa kia thì lại là cơ duyên lớn nhất trong toàn bộ Thái Khư. Nơi đó kỳ trân dị bảo vô số kể, tùy tiện lấy được vật gì cũng đều có thể nhất phi trùng thiên, nghe đồn rất nhiều đại năng giả của các động thiên phúc địa đã từng tiến vào Vô Lão Chi Địa, chính là nhờ lấy được cơ duyên trong đó nên mới có được thành tựu hiện tại.
Vô số người rục rịch, vô số người mong mỏi cùng trông mong, mấy tên võ giả ai nấy cũng đều ma quyền sát chưởng, chỉ chờ Vô Lão Chi Địa kia mở ra thì sẽ liền tiến vào bên trong, tìm kiếm tạo hóa của mình.
Dương Khai an tâm bế quan tu hành, từ đó về sau, Chúc Cửu m
cũng không có ép buộc hắn ngưng tụ lực lượng lục phẩm nữa, hơn nữa còn tìm rất nhiều thiên tài địa bảo cho hắn để hắn có thể gia tăng thực lực lên.
Dương Khai cũng không cự tuyệt những thứ này, đều nhận lấy hết thảy, hơn nữa còn phát tài một phen. Dù sao đó cũng là những thứ xuất ra từ hầu bao của Thánh Linh, phẩm chất có thể kém đi đâu được, hơn nữa hành động này của Chúc Cửu m cũng là vì bản thân nàng, nên Dương Khai có thể yên tâm thu hết.
Hắn cũng liên hệ khá nhiều với Từ Chân.
Theo như lời Từ Chân nói, hắn đã thỏa đàm với tên Chu Yếm kia, nếu như có thể thay hắn giành được cơ duyên, dẫn hắn rời khỏi Thái Khư, vậy thì tên Chu Yếm kia sẽ phải thay hắn hộ đạo 500 năm! Những người khác cũng đưa ra nhiều điều kiện tương tự, ký kết khế ước với các đại Thánh Linh, chỉ có điều thời gian hộ đạo có dài có ngắn.
Các Thánh Linh cu ̃ng hi vọng người gánh chịu mà mình lựa chọn sẽ phát huy toàn lực, nên tất nhiên sẽ cho bọn hắn một chút chỗ tốt. Việc hộ đạo cho những người gánh chịu này chính là chỗ tốt lớn nhất, song phương đều có điểm cung, đều có điểm cầu, cũng có thể nói là giao dịch công bằng.
Dương Khai nghe xong liền đỏ mắt, trước đó hắn cũng đã từng quyết
định chuẩn bị hảo hảo nói chuyện với Chúc Cửu m một chút, nhưng sau khi việc lần trước xảy ra, hắn thực sự không tìm thấy cơ hội mở miệng, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua.
Một năm rưỡi sau, vào một ngày nọ, Thái Khư cảnh bỗng nhiên hơi chấn động một chút, ngay sau đó, giữa thiên địa phiêu đãng ra một cỗ dị hương, tất cả mọi người đều tinh thần đại chấn, đều nhịn không được mà đi tìm kiếm nơi phát ra luồng dị hương này.
Rất nhanh, ánh mắt của đông đảo võ giả liền một đạo thất thải hà quang bị ở đường chân trời hấp dẫn.
Hào quang kia cách đám người bên này không biết bao xa, giống như xa tận chân trời, phảng phất như một tấm màn buông xuống chân trời, biến hóa không thôi.
"Đây là. . ." Có người nghi hoặc không hiểu.
"Có dị bảo xuất thế?" Có người tinh thần đại chấn, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất