Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Quách Tử Ngôn cười cười: "Nàng không ở Tinh Thị, Tinh Thị tình hình như thế nào đại nhân cũng biết, mỗi ngày đao quang kiếm ảnh, tranh đấu không ngớt, ti chức cũng là người làm việc liếm máu trên lưỡi đao, nói không chừng ngày nào sẽ liên lụy nàng, mẫu thân nàng chết yểu, cho nên ti chức sớm đã nàng đưa đến một chỗ bái sư tu hành."    

 

Dương Khai ồ một tiếng, đây cũng là trốn qua một kiếp, nếu ở Tinh Thị đi theo Quách Tử Ngôn, chỉ sợ đã bị cuốn vào Thái Khư cảnh, nếu như thế, sống hay chết thật đúng là khó mà nói.    

 

"Đợi ngày sau ra khỏi Thái Khư, ngươi đưa nàng đến đây, nàng cần gì, ta sẽ cung cấp đầy đủ cho nàng."    

 

Quách Tử Ngôn phấn chấn nói: "Ti chức tạ ơn đại nhân."    

 

"Khai Thiên Đan này ngươi cũng cầm đi, ngươi tu luyện luôn luôn cần." Dương Khai ném ra một viên không gian giới.    

 

Quách Tử Ngôn tiếp nhận, thần niệm quét qua, hoảng sợ nói: "Đại    

 

nhân, nhiều quá." Bên trong, Khai Thiên Đan xếp thành núi nhỏ, tối thiểu nhất hơn ngàn vạn viên.    

 

"Cho ngươi cầm thì cứ cầm, mình dùng không hết thì phân cho người phía dưới." Dương Khai đứng dậy bước vào triều thất, "Thời gian này ta muốn bế quan, phàm là có việc đi tìm Nguyệt Hà, nàng tự sẽ cho ta biết."    

 

Nhìn Dương Khai rời đi, Quách Tử Ngôn cảm động đến rơi nước mắt, không khỏi tuôn ra tâm tư kẻ sĩ chết vì tri kỷ, ôm quyền trầm giọng nói: "Ti chức lĩnh mệnh!"    

 

Dương Khai đi tới gian phòng của mình, thoắt một cái, đã không thấy bóng dáng, xuất hiện lại, người đã tới trong một tòa thâm sơn.    

 

Mười mấy ngày này, bọn người Quách Tử Ngôn kiểm kê không gian giới, hắn cũng không nhàn rỗi, tất cả mọi người cho là hắn ở phủ đệ của mình, kỳ thật hắn đã sớm chạy ra ngoài. Nếu biết Thái Khư cảnh không đơn giản như mình tưởng tượng, ngay cả Thánh Linh đều có vết tích xuất hiện, Dương Khai đương nhiên sẽ không không lơ là.    

 

Hơn mười ngày, hắn chạy mấy nơi, lưu lại mấy đường lui, chính là phòng vạn nhất có một ngày gặp phải biến cố, có thể thong dong rút lui.    

 

Những nơi này đều là những vị trí cực kỳ ẩn nấp, lưu lại Không Linh  

 

Châu, chỉ cần không bị phong thiên tỏa địa, không ai có thể hạn chế hắn.    

 

Bây giờ nơi hắn tới là Ngọa Long sơn, chính là nơi Dương Khai lấy được Thổ hệ long châu.    

 

Dương Khai tới đây, cũng không phải muốn tìm kiếm thiên tài địa bảo gì. Mà là vì tu luyện, ngày đó chiến một trận với Đường Lang Đầu, đao pháp của đối phương tinh xảo như vậy đương nhiên để Dương Khai rung động không thôi, cũng làm cho hắn thấy được chỗ yếu của mình, Thương Long Thương bí bảo kinh thiên này trên tay hắn, thực sự không phát huy ra bao nhiêu uy năng, hắn dựa vào chỉ là sự sắc bén cùng uy năng của nó, trên thương thuật chi đạo căn bản không có bao nhiêu tạo nghệ.    

 

Lần trước dụng kế diệt sát Đường Lang Đầu, xem như may mắn, nếu đối phương có chỗ phòng bị đối với hắn, Dương Khai còn chưa nhất định có thể đắc thủ.    

 

Ngưng tụ  m Dương Ngũ Hành mặc dù cấp bách, nhưng không có gạo cũng chẳng thể thổi cơm, không có vật liệu thích hợp, hắn cũng không muốn tuỳ tiện đi ngưng tụ, miễn cho sau này mình hối hận tiếc cả đời.    

 

Bây giờ có một trợ giúp lớn như Xích Tinh, tin tưởng trong Thái Khư cảnh này nếu xuất hiện thất phẩm vật liệu trở lên, hắn khẳng định  

 

có thể biết tin, cho nên cũng không cần tự đi tìm kiếm làm gì. Trong lúc chờ đợ đương nhiên có thể đi làm những chuyện khác.    

 

Bọn người Quách Tử Ngôn từ trong mấy vạn không gian giới kia tìm được không chỉ có tài sản to lớn, còn có rất nhiều bí thuật bí điển, trong đó rất nhiều có quan hệ với Thương Đạo, Dương Khai đều đã phân biệt ta, chuẩn bị tinh tế quan sát, tu hành có hệ thống, bây giờ Thương Long Thương là hắn ỷ vào rất lớn, ngày sau muốn triệt để phát huy uy năng Thương Long Thương, tu hành thương đạo ắt không thể thiếu.    

 

Nhưng hắn cũng không có vội vã đi tu luyện thương thuật, mà ngồi trên một ngọn núi, nhắm mắt ngưng thần, tinh tế cảm ngộ đạo ấn.    

 

Nhàn nhạt nóng rực từ thể nội tràn ngập ra, không khí bị thiêu đốt vặn vẹo, hư không bên người trở nên chập trùng không chừng.    

 

"Kim Ô Chú Nhật!"    

 

Dương Khai bỗng mở mắt, một vòng đại nhật lơ lửng phía sau, kiêu dương như lửa, trời nắng chang chang, như thật sự có một vòng mặt trời treo ở không trung, mà trong mặt trời kia lại có Tam Túc Kim Ô vui đùa bay múa.    

 

Lực lượng cường đại từ trong thể nội không ngừng tuôn ra, khi thần thông pháp tướng này hiển lộ, Dương Khai cảm thấy mình thoát thai  

 

hoán cốt, có một cảm giác kỳ diệu không nói ra được.    

 

Hắn hôm nay cũng biết đây là thần thông pháp tướng, chính là Nguyệt Hà dành thời gian nói cho hắn biết.    

eyJpdiI6IlZBNWg4WFpkV2pPdVJDY0lramx4dmc9PSIsInZhbHVlIjoiaFh5YlV3T3VOandxZGVhMjRrejJtSUJzYUdqNzJ0bWp3alpFMGJ6amZoT3BQYUlMWkpxeDJNcXdDRlo1b2cwSCIsIm1hYyI6IjdlYzBhMzUxMWE1MTY0NDVkZjJlMWJkYTIyOTIwZWQzOTYxZjQxZjEwZGY2MmRhNjdmMTY0OWM0YWRmZDE2MmQifQ==
eyJpdiI6IkVna2s5WTJORE9zM2NKNDB2VWNOeEE9PSIsInZhbHVlIjoiVXgwaHdlN2tUcCt0alhWclVtWllBZ2RRT1VlNFJlcGpXdURwcjh5dGN1U0taSFludXU4TXhoS3RORHlZNXJwXC83UnFvMmlzK1ZacjJ5UEM5eFhNV2ZrU1Z3ZHpDWTBrMlljZ0xQdlBCWmkrZnJKRXJnTjBIZE12UXJcL1wvYzNHcGRtSElLRGt2QlA1Mnhheld5dkM3T081aW5HdWZIZUJuVDErU0NlRHR5R0lmeEJoRXo3OERNZFIyZWtvOHFhVzdiVFpYa3p0SnVSenAyblZPMmtzQ3RcL0dYYmJnajYzbldGKzcyN281RjVEV3Z5NEhiNStBUm5MN0ZFUktndW5Qa3F4ekhJU0xwWDhFc3JtUjhcL2dyYU5OXC9cL3ZhU1wvSSs3Zjg5czhPNXdTRGtETT0iLCJtYWMiOiIxMGEwZTM3MWQ4ZGQxMDQ1YmFkYjQ3YmViOWZjMmIwZjFhYmU1YmE3YjVkODMxNDNjNDQ3M2U0YjI2YzhlMDRjIn0=

Chỉ có lực lượng thất phẩm trở lên mới có thể ngưng tụ ra thần thông pháp tướng, từ trước tới nay, co ́thể Đế Tôn cảnh lĩnh ngộ ra thần thông pháp tướng đều là những nhân kiệt đứng đầu nhất kia, những người này hiện tại đều là cự phách động thiên phúc địa, hùng bá một phương.   

Ads
';
Advertisement