“Cài con bé này! Sắp tức chết bà rồi!” Bà ngoại bắt đầu nghiêm khắc dạy dỗ cô, “Sao không để cho bà bớt lo lắng vậy hả, Tử Bình là một người đàn ông tốt như thế, cháu còn đi đâu tìm được nữa hả, cháu còn không vừa lòng, lại còn đòi kết thúc với người ta nữa! Cũng may Tử Bình là đứa bé hiểu chuyện, không so đo tính toán với cháu, còn muốn tiếp tục hẹn hò với cháu! Sau khi quay về, đừng có để cho bà phải lo lắng nữa nghe chưa, an phận hẹn hò với nó đi!”
“.” Lam Tuyết Giang đen mặt lại.
Chẳng trách ha, cô vừa đi ra khỏi nhà một chuyến bà cụ lại nhìn cô không thuận mắt rồi.
Hoàng Tử Bình rốt cuộc anh đã nói gì thế, lời của bà ngoại nói ra trong ngoài cũng không sai, khiến cô không cách nào phản bác lại được, nhưng mà toàn bộ câu chuyện đâu phải vậy!
Cô có chút cảm giác như là người câm ăn phải hoa đắng, có khổ mà không thể nói ra được...
Bà ngoại thấy cô không lên tiếng, bà siết chặt ngón tay lại nhéo nhéo tay cô, “Tuyết Giang, lời bà nói, cháu nghe rõ hết chưa?”
“Nghe rõ rồi ạ.” Lam Tuyết Giang chịu đau mà gật đầu.
Hoàng Tử Bình vừa hay không vội không chậm đi trong bếp ra, mở hộp hoa quả đưa đến, trước mặt của bà cụ.
Bà ngoại thấy vậy một giây sau liền thay đổi sắc mặt, bà dùng thìa ăn một đào vàng, ý cười hắn lên những nếp nhăn, nhìn cậu gật gật nói, “Đừng lo, Tử Bình bà sẽ làm chủ cho cháu! Cháu gái bà sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay cháu đâu!
“Bà ngoại...” Lam Tuyết Giang tủi thân.
Đổi lại là một cái liếc của bà cụ, và nụ cười nhếch môi không cách nào
giấu đi được của Hoàng Tử Bình.
Trên đường trở về thành phố, Lam Tuyết Giang không ngừng nhếch khóe miệng.
Hoàng Tử Bình bật radio lên, trên đài phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, đài radio tuy đã có tuổi, nhưng hoạt động vẫn rất tốt.
Liếc mắt sang một bên, "Tâm trạng không tốt?"
"Không" Lam Tuyết Giang phủ nhận.
Hoàng Tử Bình nhướng mày hỏi: "Còn nhớ bà ngoại nói cái gì
không?"
..
:
Nghe vậy, Lam Tuyết Giang mím chặt môi.
Đột nhiên cô cảm thấy lần này về quê nhất định là anh cố ý muốn cô về
Lam Tuyết Giang cũng cố ý không thèm trả lời, mà lẩm bẩm nói: "Còn
có hai ngày...
Hoàng Tử Bình không ngại, dù sao cũng có bà cụ hỗ trợ.
Khi Land Rover vào thành phố thì trời đã sụp tối, Lam Tuyết Giang ngủ say, khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra trên người có một chiếc áo vest, ở bên cạnh Hoàng Tử Bình đang lái xe, mặc áo sơ mi, tay áo vén lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng.
rồi?"
Hoàng Tử Bình nghe thấy tiếng động ở phía cô, nhìn qua hỏi cô: "Tỉnh
“Hử, đây là đâu?” Lam Tuyết Giang dụi dụi mắt, vẫn có chút mơ hồ. "Sắp đến nhà rồi."
Lam Tuyết Giang liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi quay lại nhìn anh, sau
khi lái xe một lúc lâu, ngoại trừ một lần dừng xe ở giữa đường, còn lại xe chưa
lúc nào dừng nữa, cô ngửa đầu ngủ một giấc giống như vừa lên một ngọn núi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nghĩ đến anh nói buổi trưa thịt heo kho rất ngon, không khỏi nói: "Trong tủ lạnh còn rất nhiều nguyên liệu. Buổi tối tôi làm cho anh ăn nha?"
“Ừ.” Hoàng Tử Bình bình tĩnh đáp lại.
Có thể hôm nay là chủ nhật, nên khi xuống cầu thì có một chút tắc
đường.
Điện thoại trong túi bên chân vang lên.
Hai người ngồi song song với nhau, Hoàng Tử Bình ngồi bên cạnh người cô, anh vừa xoay người liền mở ra ngăn chứa đồ ở giữa, lúc lấy ra nước khoáng bên trong, vô tình liếc qua, trên màn hình hiện lên chữ "Nguyễn Vinh" không khỏi khó chịu.
“Sao em không trả lời?” Đôi môi mỏng của anh giật giật.
Lam Tuyết Giang liếc nhìn anh, nhận điện thoại: "Alo?"
Nội dung cuộc gọi không dài, phần lớn là Nguyễn Vinh ở bên kia nói, cô chỉ đáp lại hai lần.
Khi cô cúp máy, mặt anh đã vô cùng rầu rĩ.
Tình trạng ùn tắc giao thông đã được thông suốt, chiếc Land Rover lại tiếp tục lái xe trên đường chính.
"Ừm ..." Lam Tuyết Giang ngập ngừng.
Khi anh nhìn sang, cô nắm chặt điện thoại, không ngừng nói: "Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi quên mất. Tôi đã hẹn anh Nguyễn Vinh và những người khác tối nay cùng nhau đi ăn..."
Ngoài Nguyễn Vinh và con trai anh, còn có Tiêu Đông Hoàng, bởi vì người sau đã lâu không gặp anh ấy, anh ấy đã hẹn ăn tối qua điện thoại vào thứ năm.
Nghe xong lời này, Hoàng Tử Bình cũng không nói gì, nhưng khóe môi dần dần nhếch lên.
Bất ngờ, anh đột ngột bẻ lái sang phải một vòng.
Đèn xi nhan bên phải không được bật lên, anh đi thẳng đến vạch đôi màu vàng ở bên đường.
Đôi mắt Hoàng Tử Bình sâu thẳm, nhìn thẳng về phía trước, trịnh trọng hỏi: "Còn không nhanh chóng xuống xe, em định để tôi tiễn em à?"
"Không ..." Lam Tuyết Giang lúng túng lắc đầu, lẳng lặng cởi dây an toàn, "Vậy tối nay anh ăn cái gì?"
“Trở về nấu mì ăn.” Hoàng Tử Bình vẫn không nhìn cô.
Đột nhiên Hoàng Tử Bình tháo dây an toàn, cầm hộp thuốc và bật lửa, mở cửa xuống xe.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất