Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Cô không thể xem tiếp nữa, chợt đứng lên, miễn cưỡng ngáp một cái và nói: "Tôi hơi buồn ngủ rồi, không xem nữa đâu..." 

"Tôi đi ngủ trước đây, anh cũng nghỉ sớm đi... A!" 

Cô úp úp mở mở nói, cuối cùng lại biến thành một tiếng hô khẽ. 

Lúc cô đang định bước đi thì Hoàng Tử Bình ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy, luồn đôi tay dài của mình qua nách cô và bế cô lên. 

Dường như anh không cho cô có cơ hội để mở miệng, trong chớp mắt đã đi vào phòng ngủ. 

Lam Tuyết Giang bị đặt lên giường mình, cơ thể tráng kiện của anh cũng đè xuống, chống một tay xuống cạnh đầu cô. 

Hoàng Tử Bình chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên eo, nhiệt độ trên ngón tay nóng đến mức khiến cô rụt người lại. 

Trong phòng không bật đèn, chút ánh sáng mờ ảo xung quanh khiến đôi mắt sâu thẳm của anh càng sáng hơn. 

Hàm. 

Trong đầu Lam Tuyết Giang toàn là lời nói của cô bạn thân Trương Nhất 

Thả dây dài... 

Cá lón... 

Vì quá căng thẳng mà máu khắp người cô đều chạy lên não hết rồi. 

Trong lúc cô đang luống cuống thì nghe thấy anh gọi mình: "Lam Tuyết Giang" 

"Sao, sao vậy..." Lông mi Lam Tuyết Giang run lên. 

Ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, cô không dám động đậy, dáng vẻ thẹn thùng giống như là một bông hoa mất ba tháng mới lên chồi non, khiến cho lòng người rung động. 

Hoàng Tử Bình dùng ngón trỏ nghịch tóc mai của cô rồi dừng lại ở khóe miệng và nói: "Anh muốn hôn em." 

 

"... Cô lập tức trở nên bối rối. 

Đây là lời thoại của nhân vật trong phim lúc nãy, nhưng anh nói câu này ra còn quyến rũ hơn cả nam chính trong phim. 

Lam Tuyết Giang nhìn gương mặt anh đang gần kề mình, gần đến mức cô có thể thấy được từng sợi râu trên cằm anh. 

Hoảng sợ, cô nhắm mắt lại. 

Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, nhiệt độ trên môi anh lập tức gián tiếp truyền lên mặt cô. 

Khi hơi thở của anh không còn phả vào mặt cô nữa, Lam Tuyết Giang 

kinh ngạc mở hai mắt ra. 

Anh... 

Anh hôn trán cô? 

Lam Tuyết Giang sững sờ nhìn anh qua chút ánh sáng mờ ảo, trong đôi mắt sâu thẳm đó không có ngọn lửa nào dấy lên, giống như anh đã nói, chỉ đơn giản là muốn hôn cô. 

dây. 

Không có suy nghĩ nghĩ đen tối nào, mà chỉ là muốn hôn cô. 

Hoàng Tử Bình rút cánh tay đang chống bên cạnh đầu cô về và ngồi 

Trên người chợt trở nên ấm áp, thì ra là Hoàng Tử Bình đắp chăn cho cô, giọng anh khàn khàn: "Ngủ ngon." 

"Ngủ ngon..." Lam Tuyết Giang lúng túng nói. 

Cho tới lúc thấy anh đóng cửa lại mà cô vẫn chưa hoàn hồn lại. 

Dường như anh đã thay đổi... 

Mặc dù là vẫn bá đạo như trước đây nhưng anh không còn ép buộc cô phải làm gì nữa. 

Lam Tuyết Giang giơ tay lên sờ trán mình. 

Nụ hôn đó rất dịu dàng. 

Cô cảm giác có gì đó đã làm rung động đến tận sâu thẳm trái tim mình. 

Sáng hôm sau, Lam Tuyết Giang trở mình. 

Cô mở mắt nhìn ánh nắng ban mai chiếu vào phòng mình, điều bất ngờ là đêm qua cô ngủ rất ngon, rõ ràng Hoàng Tử Bình đang ngủ lại đây thì cô phải lo lắng mới đúng, nhưng cô lại ngủ rất say, thậm chí cũng không nằm 

mơ. 

Bên ngoài phòng ngủ rất yên tĩnh. 

Lam Tuyết Giang rón rén mở cửa ra thì thấy Hoàng Tử Bình đang nằm 

trên ghế sô pha. 

Dường như đã chìm vào giấc ngủ rất sâu nên những gì vang lên đều là tiếng hít thở dài và đều đều. 

Nhưng mà nhìn bộ dạng ít nhiều có hơi buồn cười, hai cái chân dài lớn đều co rút ở kia. 

Chăn mền trên người đã rủ xuống sàn nhà, và chiếc khăn tắm quấn quanh ở bên hông trước đó cũng mất tích, vì vậy lúc này anh giống như lúc kéo cửa phòng tắm vào đêm qua, chỉ có một cái quần tam giác. 

Lam Tuyết Giang đi qua, khom người xuống muốn giúp anh nhặt chăn 

 

lên che trên người. 

Cố gắng để cho ánh mắt không liếc nhìn cơ thể anh, cũng cố gắng hết sức không chạm vào người anh, nhưng ai dè chăn vừa mới đắp lên, thì một lòng bàn tay rắn chắc đã ôm chặt cô. 

Đôi mắt trầm tĩnh và tĩnh mịch kia, chẳng biết lúc nào đã mở ra, đang nhìn chằm chằm vào cô. 

Anh tỉnh rồi? 

Lam Tuyết Giang kinh ngạc nhìn anh, vội nói: "Ơ, tôi đánh thức anh rồi sao? Nếu như anh chưa tỉnh thì cứ tiếp tục ngủ đi..." 

Nói xong, nhưng cô không đứng dậy rời đi là bởi vì Hoàng Tử Bình vẫn chưa buông tay ra. 

"Hoàng Tử Bình..." Cô nhắc nhở. 

Đôi mắt Hoàng Tử Bình vẫn không hề chớp, môi mỏng kéo ra ba chữ: "Tôi khó chịu." 

“Anh sao vậy?” Lam Tuyết Giang lo lắng hỏi. 

"Tôi thật sự rất khó chịu." Hoàng Tử Bình lặp lại câu này, giọng nói có chút khàn khàn. 

Lam Tuyết Giang nhìn mi tâm anh nhíu chặt, càng thêm khó hiểu, cho đến khi anh nắm tay của cô xuống một đường —— 

eyJpdiI6Ik1wWSs2NVB0a3B0NExaZUd4c3dVU0E9PSIsInZhbHVlIjoibkJLS0xcL042YmIzUzBOQjd1VmMyNGZjMGtONFBEWjExVWlVais2K2xnY25nVk1xZTlmaDJYZE0zU25LNVFMNjRsVFZRQlh0QkNqZlk2MkljOFdPcDY1VVVqVXpjaEhVNEpRM1Q0RHhMZlJlV1ZwOFFGTHdqMlZNSjJkT2Z3Y3R4SVZyU2paWFl1dXZQNzA3a095d3MrYXpcLzFXVE1BN2JUV0JxR1d0cUs1d0FGb1kyeTRjcGFtRGoyU3laY2NIcjZDQ3dqb2JxRWk4c1wvU0w0U2oyemswTGFJNkU5SFM1U3AwUldEanZpZjlERVZcL25iUlYxZ3JJMVwvMm1ndGp6UmtZRWhkeEZ6aHlnR3NNb3F1a3F0dzZNUT09IiwibWFjIjoiZTZhMzg5MGQ3YzAwYWJjZDU4NDRmMzExZDM2MzlhYjgyMGJmOTk4MWZjZjRiMzM5YTdiYWRiOTQ2MGVkYTZmYiJ9
eyJpdiI6ImdYYUl3XC9FYUFXRmVZQ1BFeEJUQ1dnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9hUHNaSnZRTjlwZVFRVElcL0ZOM3BmYnRLSE9jU0dVNjBKZHpIRzE3UFwvcHVFVUxrTGsrR0dkOEFMazlzV0gyZ0c4NzNwR1licGJ4U2g5ajZ0QWllOTQ5a2ZUbHMyZGVVYWMxVHBxeWFUeklKOEZwZUpLYzRcL3IzZUxqZHZzVGQzdXdmc2h2aXdLNm5LbnBQWnI5OFFpcUNIOE1jcWxyazlHQWlRSHRQb3d5eHJWK09PMmpaaDJDZ0ZDK29Lc285MzBJSUwxQXNNQjg3RlF4ZEZlbWI1UGhnS0daNkhzdW1VZ3BuMGFlemh6Uk09IiwibWFjIjoiMGZhM2M3ZDAxNzRiMjgwN2U0MGJjMDA2ZmNmMTVkMjM3YmYwNTVkYjE4YmMwMTBmNzg3MzkzMGVmOTAwZWEzYSJ9

Rút tay không về được, cô chỉ có thể co mình, đang lúc ánh mắt còn mơ hồ, thì nghe thấy âm thanh yết hầu lên xuống cao thấp, hình như trình độ khàn khàn đã tăng thêm một ít: "Em giúp tôi đi?"

Ads
';
Advertisement