Viêm Ma bất giác ngưng tụ con ngươi, nhìn thấy Trác Uyên lao nhanh về phía mình, tuy rằng hai tay đang ôm mỹ nhân, không kịp dành ra khoảng trống nào, nhưng sau khi chứng kiến đòn phản kích phẫn nộ của Trác Uyên, hắn ta không dám chủ quan nữa.
Tên này quả nhiên là quái vật trong quái vật, cho dù nhường cả hai tay hai chân thì hắn ta cũng không chắc chắn có thể đối đầu với tên này.
Tiểu tử này nói rất đúng, sự chênh lệch giữa hai người họ đúng là một trời một vực!
Bỗng nhiên, đệ tử đệ nhất thiên tài của Ma Viêm Tông – Viêm Ma, lần đầu tiên nhận thức được thực lực của người khác, lại còn cảm thấy chênh lệch giữa mình và người nọ còn rất lớn.
Mặc dù là khi đối mặt với đệ nhất thiên tài Tây Châu – Võ Thanh Thu, hắn ta cũng hiểu rằng bản thân có thực lực đánh được một trận, nhưng giờ đây, đối mặt với Trác Uyên đang nổi giận, hắn ta chỉ có cảm giác như kiến ngưỡng mộ voi, căn bản không xứng làm kẻ địch.
Hắn ta bất giác cười khổ trong lòng, suy nghĩ duy nhất trong lòng hắn ta hiện tại, chính là vô cùng mong muốn có thể thoát khỏi nơi này, giữ được tính mạng trong tay tên quái vật này.
Trong mắt Viêm Ma chợt lóe lên ánh sáng, trong tay hắn ta bỗng nhiên xuất hiện một con dao găm sắc bén. Hắn ta vung tay ném về phía Sở Khuynh Thành, sau đó dẫm chân lấy đà chạy trốn.
Theo phán đoán của hắn ta, Trác Uyên phải cứu nữ nhân này, vậy tất nhiên sẽ vướng tay vướng chân, ra chiêu chậm trễ, hắn ta có thể nhân cơ hội đó chạy trốn.
Nhưng, Trác Uyên thấy hắn ta ra chiêu như thế thì nỗi tức giận trong mắt cũng trở nên mãnh liệt hơn, hai vòng sáng vàng trong con ngươi chợt lóe lên, hét lớn: “Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, Phá Không!”
Vút!
Leng keng!
Một luồng sóng không khí vô hình bắn ra, đột nhiên đánh bay con dao găm kia, sau đó không hề chần chừ mà lao về phía Viêm Ma.
Viêm Ma vốn đang ảo tưởng kế hoạch sẽ thành công, có thể chạy trốn an toàn, lại chợt cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, bèn không nhịn được mà lách mình theo bản năng. Luồng sóng đó xẹt qua đầu vai hắn ta trong giây lát, lại bỗng dưng tước hẳn đi một lớp da thịt của hắn ta, khiến cho hắn ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp hít hơi lấy sức, giảm bớt đau đớn thì bóng dáng Trác Uyên ôm Sở Khuynh Thành đã đuổi tới. Hắn vừa lắc người, một cái đuôi rồng bảy màu dài hơn mười trượng đã xuất hiện ở đằng sau, quất mạnh về phía hắn ta!
Mẹ nó, đây lại là thứ gì nữa, thần hồn của hắn sao? Sao lại có thể lớn như thế?
Viêm Ma không nhịn được mà co rụt con ngươi, quả thật muốn lên tiếng chửi mẹ nó, tên Trác Uyên này nổi giận lên đúng là muốn ép hắn ta tới bước đường cùng, không chừa cho hắn ta chút đường sống nào mà. Nếu sớm biết là vậy, vừa rồi hắn ta sẽ không dùng nữ nhân này đi kích thích hắn, ai mà biết hắn điên lên sẽ mạnh như thế này chứ?
Viêm Ma quả thật muốn khóc, nhìn Trác Uyên gọi ra thần hồn lớn như vậy để đâm bản thân, hắn ta không còn cách nào khác, đành phải để hai cái đuôi rắn chắn ở phía trước, hai loại lửa m Dương kết hợp với nhau, hóa thành một tấm khiên chật vật ngăn nó lại.
Nhưng mà, rõ ràng Viêm Ma đã xem nhẹ thực lực của Thiên Long Thần Hồn…
Bang!
Một tiếng nổ vang lên, cái đuôi rồng không gì địch nổi kia quét ngang một vòng, lập tức đụng phải hai con rắn lửa, năng lượng ngũ sắc cuồn cuộn nổ tung, nhanh chóng bay về phía m Dương Song Hỏa, dập tắt chúng nó.
Ngay sau đó, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai con rắn lửa bị đuôi rồng quét qua, chưa đến nửa giây sau đã đụng ngược lại người Viêm Ma, tiếp tục kêu gào thê thảm, rõ ràng đã bị thương nặng.
Vì thần hồn bản mạng bị thương nên Viêm Ma cũng đau đầu muốn nứt ra, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, cảm giác như đầu sắp nổ tung vậy.
Nhưng Trác Uyên vẫn không hề có ý định buông tha, hắn ném thân thể của Viêm Ma lên vách núi đá, “ầm” một tiếng, ấn chặt vào. Sau đó, đuôi rồng cắt ngang vách núi như một lưỡi liềm, Viêm Ma bị gắn chặt trên vách núi không ngừng kêu la thảm thiết, đuôi rồng càng ma sát với vách núi, máu thịt trên cơ thể hắn ta càng lẫn lộn.
Cuối cùng, “ầm ầm” một tiếng, đỉnh núi trên cao hơi nghiêng xuống, bị đuôi rồng ném bay ra ngoài trong nháy mắt, lại “ầm ầm” rơi xuống đồng bằng cách đó mười dặm, khói bụi dày đặc bay lên, che kín bầu trời.
Mà mặt trời chói chang trên kia cũng không hề keo kiệt mà chiếu rọi ánh nắng về nơi đây, chiếu vào vẻ khiếp sợ trên mặt mọi người.
Tên Trác Uyên này dưới cơn giận dữ đã thật sự ném đi cả một đỉnh núi. Vừa rồi nơi bọn họ đang đứng vẫn còn là một sơn động, nhưng lúc này đã biến thành một sơn cốc nhỏ, được mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
Nhưng trong lòng mọi người lúc này cũng đã xuất hiện cả ngàn vạn câu mẹ nó, họ ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trác Uyên đang đứng giữa không trung, nhịn không được mà nuốt nước miếng ừng ực.
Tên này, mẹ nó còn đáng sợ hơn cả Viêm Ma nữa, hắn là người của Hạ Tam Tông ư, quả thật không khác gì xuất thân từ Song Long Viện hết!
Khiếp sợ, khiếp sợ tột đỉnh!
Không chỉ Huyền Thiên Tông mà tất cả mọi người của Ma Sách Tông lúc này, cũng nhìn về Trác Uyên với ánh mắt như nhìn một con thần thú, hoàn toàn đã sợ ngây người.
Đây chính là thực lực khi Trác quản gia bộc phát hoàn toàn hay sao, đến hai chữ biến thái cũng không đủ để hình dung nữa rồi, quả thật đúng là nghịch thiên!
Trác Uyên không để ý ánh mắt kinh sợ của mọi người, vẻ mặt hắn vẫn âm u lạnh lùng như trước. Hắn chậm rãi thu hồi đuôi rồng về trong cơ thể, ôm Sở Khuynh Thành đáp xuống mặt đất, buông nàng ra. Sau đó, trong tay hắn xuất hiện một ngọn lửa xanh, xoay ba vòng quanh đầu nàng. Lúc này, thân thể Sở Khuynh Thành mới run lên, đã có thể tự do hành động.
Sở Khuynh Thành nhìn Trác Uyên thật lâu, không hề kinh sợ như người ngoài mà chỉ nở một nụ cười. Dường như cho dù Trác Uyên có mạnh đến cỡ nào, cũng không có gì khác biệt trong lòng nàng cả.
“Thuật phong ấn của tiểu tử kia có chút phức tạp, không hổ là thủ pháp của Thượng Tam Tông, cần mất một chút thời gian mới có thể hóa giải được.” Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Sở Khuynh Thành, sắc mặt lạnh như băng của Trác Uyên cũng dần dịu đi, rồi lại có chút xấu hổ, hắn đảo mắt qua nơi khác, khẽ thở dài.
Sở Khuynh Thành bình tĩnh gật đầu, hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, cũng không miễn cưỡng mà chỉ tùy ý cười nói: “Đúng vậy!”
Chỉ hai chữ đơn giản như thế mà thôi, Sở Khuynh Thành không nói thêm gì nữa, nhưng sau khi trầm ngâm một lúc, nàng lại nói sang chuyện khác một cách buồn bã: “Những người khác còn bị phong bế tu vi, chúng ta hóa giải cho họ đi!”
Nói xong, Sở Khuynh Thành nhẹ nhàng bước đi, nhưng vừa cử động thì đã khẽ cau mày, chợt để lộ ra vẻ đau đớn. Nàng suýt thì đã quên, mắt cá chân của nàng trước đó đã bị ngọn lửa thần hồn kia làm bị thương.
Trác Uyên thấy vậy, vội đỡ nàng ngồi xuống, dưới ánh mắt ngượng ngùng của nàng, hắn không hề chần chừ mà nắm lấy mắt cá chân bị thương, ánh sáng xanh bắt đầu hiện lên, chữa khỏi vết thương trên chân nàng.
Trác Uyên ngưng kết Thiên Long Hồn, sức mạnh của mười phần Long Hồn đã chất chứa trong đó, cho nên dù không có Long Hồn thì hắn vẫn có thể sử dụng thần kỹ Thiên Long Ngâm.
“Trước khi nghĩ tới chuyện đi cứu người khác thì tốt nhất là nên bảo đảm bản thân không có chuyện gì, nếu không sẽ rất nguy hiểm!” Trác Uyên cầm chân ngọc của mỹ nhân trong tay, ánh xanh phát sáng, ánh mắt bình tĩnh, nhìn thấy nơi đó cũng không hề ngẩng mặt lên liếc mắt nhìn Sở Khuynh Thành một lần.
Nhưng lúc này ánh mắt Sở Khuynh Thành nhìn Trác Uyên lại tràn đầy vui vẻ, nàng khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Biết rồi, về sau sẽ không để chàng lo lắng nữa…”
“Không phải là ta lo lắng cho nàng, chỉ là bạn cũ…”
“Chàng không cần nhiều lời đâu, ta hiểu được. Chàng đi con đường của chàng, ta bước qua cây cầu của ta, ngẫu nhiên sẽ gặp mặt, nhưng vẫn là hai con đường khác nhau, ta đều hiểu được!” Sở Khuynh Thành hơi gật đầu, vô cùng hiểu rõ lòng người, khẽ cười ra tiếng.
Trác Uyên bất giác giật giật con ngươi, không nói gì, chỉ yên lặng giúp nàng trị liệu. Không biết là cố ý hay vô tình, nhưng thời gian trị liệu này cũng đặc biệt dài lâu.
Người của hai tông thấy vậy, vốn đang khiếp sợ bởi thực lực của Trác Uyên, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấm áp giữa hai người, trong chốc lát cũng không nói gì nữa.
Dương Sát đảo mắt bất đắc dĩ, thật sự không nhịn được mà nói lớn: “Không phải chỉ là một vết thương chân thôi sao, cho nàng một viên đan dược là được rồi mà? Chúng ta còn đang bị phong bế tu vi đây này, không thể nhúc nhích đây, có phải là ngươi nên đến giúp chúng ta trước hay không?”
“Đúng vậy, sư phụ, ngươi cũng biết tình cảnh của chúng ta mà, nếu bây giờ không cử động được thì cả đời này sẽ không thể cử động được nữa!” Khuê Cương cũng cười đùa một tiếng, hét lớn.
Nghe được lời ấy, mọi người chợt đồng thời cười to, ngay cả đám người Thiên Huyền Tông cũng vui vẻ nhìn hai người mà cười.
Mặc dù là người chưa từng có thiện cảm với ma đạo nhưng ánh mắt nhìn về Trác Uyên lúc này cũng tràn ngập thiện ý. Bởi vì cảnh tượng Trác Uyên bảo vệ Sở Khuynh Thành lúc trước, quả thật là đã đánh trúng trái tim của các thiếu nữ.
Trác Uyên thở ra một ngụm khí thật dài, bất đắc dĩ nhún vai, xấu hổ sờ sờ mũi, Sở Khuynh Thành cũng bật cười một tiếng, từ chối cho ý kiến. Nhưng trong mắt nàng, lại tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Chỉ có Tuyên Thiếu Vũ nhìn thấy đôi cẩu uyên ương này tình cảm với nhau là đỏ bừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi, tan nát cõi lòng.
“Được rồi, không sao nữa!” Trác Uyên buông chân ngọc của Sở Khuynh Thành ra, cười nhạt, lập tức đứng lên đi về phía đám Dương Sát, sau đó lần lượt hóa giải phong ấn cho họ.
Đám người Dương Sát hoạt động gân cốt một chút, đều hăng hái trở lại, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên cũng tràn đầy trêu chọc và mập mờ.
Sau đó, người của Thiên Huyền Tông cũng được hóa giải phong ấn, bọn họ rất cảm kích Trác Uyên, nhất là Thủy Nhược Hoa, thiện cảm đối với Trác Uyên lại tăng lên rất nhiều. Chỉ có ánh mắt mà ba vị trưởng lão kia nhìn Trác Uyên là có chút cổ quái, vừa kiêng kị, lại vừa xấu hổ!
Dù sao người ta cũng đã cứu mình, vẫn nên cảm tạ một chút, nhưng vừa tưởng tượng đến chuyện Song Long Hội phải giao thủ với quái vật như thế này, bọn họ liền không nhịn được mà sợ hãi.
Thậm chí bọn họ còn nghĩ đến chuyện lấy oán trả ơn, xử lý trước cái gai trong mắt này.
Nhưng vừa tưởng tượng đến chuyện hắn vừa xử lí Viêm Ma tàn bạo như thế, bọn họ liền xóa bỏ đi ý nghĩ ấy trong đầu.
Ôi, đùa sao, ngay cả Viêm Ma bọn họ cũng không đánh được, sao có thể giao thủ với quái vật này được? Hắn đã hành hạ Viêm Ma đến nỗi không thể chống đỡ được đấy!
Nhưng vừa nghĩ đến đây, Vân trưởng lão sợ hãi kêu lên: “Đúng rồi, Viêm Ma đâu?”
“Đại khái là ở trong đống phế tích cách đây hơn mười dặm đi, vừa nãy ta ấn hắn ta vào trong núi, xoay một vòng, ngay cả đỉnh núi cũng văng ra, hẳn là đang ở nơi đó rồi!” Không biết là Trác Uyên cố ý hay vô tình lên tiếng, khiến mọi người lại cảm thấy rùng mình.
Tên quái vật này, ném đỉnh núi ra ngoài mà làm như không có gì to tát, còn nói nhẹ nhàng như vậy.
Vân trưởng lão trầm ngâm một lúc, vội vàng phân phó: “Mau, mau cho người tìm Viêm Ma kia trở về, hiện tại nhất định hắn ta đang bị trọng thương, không có uy hiếp gì nữa. Nếu để hắn ta chạy thoát, không biết khi nào sẽ trở về trả thù, lúc ấy sẽ phiền toái lắm!”
“Vâng!”
“Cái gì?” Vân trưởng lão không khỏi kinh ngạc, nhíu mày thật chặt, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất