Đám sương mù kỳ dị đó vẫn đang không ngừng lan lên phía trên, một số người cách sương mù đó rất gần, cơ thể cứng lại trong chớp mắt, không thể cử động, không nói câu nào, sau đó ngoan ngoãn bị sương mù kia nuốt mất.
Điều này khiến cho đám người bàng hoàng trong lòng, kinh hãi không thôi, liên tục đi lên, cũng không còn chỗ nữa.
Chỉ có Trác Uyên vẫn nhíu chặt lông mày, quan sát kỹ càng, hi vọng có thể có một chút manh mối, nhưng cũng không nhìn ra được bất cứ điều gì!
Xèo xèo xèo!
Từng bóng người cứng người lại một cách khó hiểu, vừa nãy bọn họ còn vô cùng hoảng sợ la to, bỗng dưng giờ khắc này đã ngây dại, ánh mắt trống rỗng, sau đó bị kia sương mù yên lặng nuốt chửng một cách rất bình yên.
Đột nhiên, Trác Uyên nắm bắt được vẻ mặt của bọn họ, dường như nghĩ đến gì đó, ánh mắt không nén được mà sáng lên, thì thầm lên tiếng: "Hóa ra là như vậy, suýt chút nữa đã bị tên tiểu tử đó lừa gạt, hừ hừ hừ... Thì ra là thế!"
"Thế nào, ngươi nghĩ ra cách gì rồi sao?" Nhìn thấy vẻ mặt của Trác Uyên như đã nhìn thấu hết tất cả, tự tin mà tùy tiện, Sở Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hắn.
Những người còn lại nghe thấy cũng vội vã nhìn về phía hắn, trong mắt đầy vẻ gấp gáp, m Sát càng không nén được, hỏi: "Trác Uyên, ngươi đã nhìn ra đây là thứ đồ gì rồi sao?"
"Không sai, chúng ta đều bị bề ngoài thứ đồ chơi này lừa gạt, thật ra căn bản nó không phải sương mù, bên trong cũng không có độc hoặc thứ gì khác, hoặc là nói thứ này căn bản không tồn tại!" Ánh mắt Trác Uyên lóe lên ánh sáng, bình tĩnh lên tiếng.
Lông mày tất cả mọi người đều nhướn lên, nhìn về phía hắn với vẻ chưa hiểu rõ, không hiểu là ý gì.
Trác Uyên cười lạnh, từ chối giải đáp: "Còn nhớ, trước đây chúng ta phân tích tính tình của tiểu tử kia, ha ha ha... Quả nhiên tiểu tử này rất ham chơi, đúng là biết chơi đùa, cố ý tạo ra sương mù này đến dọa chúng ta, khiến chúng ta luống cuống chân tay, bị nuốt chửng trong sợ hãi. Thật ra, cái này căn bản chỉ là một kết giới đang không ngừng lan tràn mà thôi, hơn nữa còn là kết giới huyễn trận. Một khi bị kết giới đó bao phủ, sẽ lập tức lâm vào trong hư ảo, không thể tự thoát ra, mặc cho cắn nuốt!"
"Thì ra là thế, khó trách lúc trước Dương Sát đánh một quyền vào sương mù kia, đến cả nửa phân cũng không hề bị thổi tan, hóa ra là đánh vào hư không. Tiếng kêu kinh ngạc cuối cùng đó, có lẽ cũng cảm nhận được ý thức của mình không rõ ràng, mới giật mình biết đây là huyễn cảnh nhằm vào nguyên thần người ta. Đáng tiếc lão chưa nói ra được thì ý thức đã mê man!"
Lông mày Quỷ Sát nhíu chặt, đã hoàn toàn hiểu rõ: "Những người còn lại cũng như vậy, trước khi bị chiếm đoạt, sắc mặt ngây ngẩn, cũng không kêu to hay kinh hoảng, rất tự nhiên rơi vào trong hư ảo. Có điều huyễn cảnh này cũng thật lợi hại, đến cả cao thủ Hóa Hư cũng không thể may mắn thoát khỏi, cái này không biết cần trận hức cấp mấy đây nữa!"
Mí mắt cả đám giật một cái, cảm thấy kinh hãi, lại càng thêm ưu sầu.
Tuy nói sương mù này sẽ không đả thương bọn họ, nhưng nghĩ đến việc đối phương có thể bày ra trận pháp mà đến cả cao thủ Hóa Hư cũng ngăn được, lòng của mọi người lại không nén được lo lắng, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên của bọn họ như sắp khóc.
Rốt cuộc là bọn họ đã tạo nghiệt gì vậy chứ, lại đắc tội với một vị đại thần sâu không lường được?
Chỉ có Trác Uyên hơi khép mắt, nhìn đám sương mù kia, trầm tư một hồi, ánh mắt chợt lóe tia sáng, sâu xa lên tiếng: "Các ngươi cũng không cần quá vội vàng, có lẽ đối phương cũng không mạnh như trong tưởng tượng. Dưới cấp bảy không thể Hóa Hư, trận thức này chắc chắn là cấp bảy trở lên, thủ pháp bày trận cũng rất tuyệt diệu, nhưng muốn để cao thủ Hóa Hư trúng chiêu trong nháy mắt thì không dễ dàng như vậy, có lẽ..."
"Có lẽ cái gì?" Thủy Nhược Hoa quýnh lên, hỏi.
Khóe miệng Trác Uyên thoáng cong lên tà dị, nói với vẻ sâu xa: "Có lẽ dùng phương pháp đặc biệt, nâng cao sức mạnh của trận thức. Theo phán đoán của ta, có khả năng nhất chính là dùng đá thánh để bày trận!"
"Cái gì?" Mọi người sững sờ, đều vô cùng sợ hãi: "Đá thánh, đó không phải là..."
"Không sai!"
Mí mắt Trác Uyên nhướn lên, cười lạnh, nói: "Toàn bộ Tây Châu, có thể có được đá thánh, chỉ có trung tam tông và sáu gia tộc thượng tam tông. Nhưng trung tam tong có rất ít đá thánh, tông môn còn chưa đủ dùng, sao có thể dùng để tiêu xài. Đừng nói là đệ tử, dù là trưởng lão cung phụng dám dùng đá thánh làm chuyện hoang đường như vậy, dùng cái này để tìm niềm vui thì cũng sẽ bị đánh gãy chân. Như vậy, đáp án đã rõ ràng, người ra tay đến từ thượng tam tông. Mà ma tông duy nhất của thượng tam tông chính là ma tong đứng đầu Tây Châu, chắc chắn là Ma Viêm Tông!"
"Ha ha ha... Khá lắm, tu vi không cao nhưng kiến thức không thấp, thật đúng là đã bị ngươi từng bước đoán được!"
Nhưng ngay khi Trác Uyên vừa dứt lời, chưa đợi đám người kinh ngạc, một tiếng cười to tà dị đã chợt vang lên từ trong sương mù này. Đám người cảm thấy kinh hãi, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía nơi đó, nhưng không thấy gì.
Trác Uyên nhếch miệng cười một tiếng, từ chối đáp lời, tiếp tục nói: "Ta còn nói sao ngươi có thể bỗng dưng đưa người toàn bộ thị trấn đi mà không một tiếng động được chứ, hóa ra là lợi dụng huyễn cảnh, hướng dẫn chính bọn họ đi!"
"Hừ hừ hừ... Tiểu tử, ngươi không tệ, ngươi là người đầu tiên từ trước đến nay khám phá ra mánh khóe của bản công tử. Có điều ngươi khám phá ra thì sao chứ, chẳng lẽ ngươi còn có cách giải được trận thức cấp bảy dùng đá thánh bày ra được hay sao? Nếu như không có, vậy thì vô dụng rồi, ha ha ha..."
Tiếng chế giễu của người nọ lại vang lên lần nữa, cả đám giật mình, thi nhau nhìn về chỗ Trác Uyên, muốn nghe hắn nói câu hùng hồn cho bọn họ một tia hi vọng, đáng tiếc Trác Uyên lại chỉ cười lạnh không đáp lời.
Đám người tưởng rằng Trác Uyên nhát gan, không khỏi cảm thấy thất vọng vô cùng. Chỉ có Sở Khuynh Thành, từ đầu đến cuối vẫn nở một nụ cười dịu dàng trên môi, không hề có một chút lo âu hay vẻ sợ hãi.
"Hả, sao, nàng không sợ à?" Trác Uyên nhìn vẻ thản nhiên của Sở Khuynh Thành, nhướn mày, cười nói.
Sở Khuynh Thành chậm rãi lắc đầu, cười một tiếng, vẻ mặt hờ hững, thâm tình nhìn về phía Trác Uyên: "Có chàng ở đây, ta không hề sợ hãi!"
Trác Uyên cảm thấy khẽ rung động, nhìn nàng thật kỹ, bỗng dưng khóe miệng lướt qua ý cười vui vẻ, sau đó bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, bỗng nhiên một ánh sáng màu đỏ vào cơ thể của nàng, cười khẽ một tiếng: "Cho dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ ở cùng nàng!"
Hai người m Sát và Quỷ Sát thấy thế, không còn gì để nói.
Đại ca, chúng ta mới là cùng một bọn, trong lúc nguy cấp như thế này, không phải chúng ta nên bàn bạc một chút xem đối phó với kẻ địch như thế nào hay sao? Dương Sát và một đám đệ tử đều đang chờ chúng ta đến cứu đấy, ngươi còn ở đây ta ta ngươi ngươi với nữ tử, hầy...
Quả nhiên, quy tắc của tông môn rất đúng, tu giả ma đạo không thể có tình yêu. Có tình một cái là không phân biệt được nặng nhẹ!
Đám Thủy Nhược Hoa trông thấy một màn này, trong lòng cũng là có mùi vị khó nói, phàm là tông môn thì đều có lệnh cấm nghiêm ngặt đối với chuyện nam nữ. Mặc dù chính đạo không quản nghiêm như ma đạo, nhưng bởi vì chuyện nam nữ ảnh hưởng đến tu luyện, cho nên cũng không cho phép.
Một đám thiếu nữ trẻ tuổi như các nàng, bình thường chìm trong tu luyện cũng không sao, nhưng đột nhiên bây giờ nhìn thấy đôi nam nữ này ta ta nàng nàng, trong lòng như dậy lên một nỗi không nói nên lời, dường như cũng có hơi ao ước.
Gương mặt Đan Nhi đỏ lên, quệt miệng, trông mắt đầy vẻ khó hiểu.
Khuynh Thành tỷ đẹp như tiên nữ, trong tông môn có rất nhiều người hâm mộ, nhưng vì sao lại chỉ để ý đến đại ma đầu này, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu.
Phải biết, năm đó vị sư tỷ kia cũng vì vậy mà bị bắt tội!
Trong lúc nhất thời, Đan Nhi lo lắng, bắt đầu không yên lòng cho tương lai của Sở Khuynh Thành...
"Ha ha, ra vẻ ân ái, nhanh chết đi! Tên tiểu tử kia, bỏ cái tay của ngươi ra, lão tử đã để ý nữ nhân đó từ lâu rồi, đừng hòng cướp thức ăn từ trong miệng lão tử, muốn chết à?"
Đột nhiên, một tiếng nổi giận bỗng vang lên từ trong sương mù dày đặc, trong đó đầy vẻ giận giữ.
Cả đám nghe thấy, mặc dù kinh sợ trong lòng, hoảng sợ không dứt nhưng trong lòng vẫn không nén được mà khen ngợi hắn ta. Hai con cẩu ân ái này, hết lần này tới lần khác ấn ái trước mặt cẩu độc thân, phải mắng chửi một trận.
Đại ca, mặc dù lập trường của chúng ta đối ngược nhau, nhưng chuyện này ngươi đúng, chúng ta ủng hộ ngươi!
Trác Uyên nhướn mày, lại cười một tiếng từ chối cho ý kiến, dường như cố ý chọc giận hắn ta, giơ nắm tay của hai người lên, cười nhạo nói: "Lão tử cứ ra vẻ, ngươi có thể làm gì nào, có gan thì tách bọn ta ra?"
"Khặc khặc... Không biết tự lượng sức mình, tách các ngươi ra thì sao, cùng lắm cũng chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi!"
Trong sương mù dày đặc, bỗng nhiên phát ra một tiếng tiếng cười gian quỷ dị, ngay sau đó, tốc độ khuếch tán của sương mù kia đột ngột tăng nhanh, rất nhiều người chưa kịp phản ứng, chỉ chợt khẽ giật mình đã hoàn toàn mất hết ý thức, sau đó bị sương mù kia nuốt chửng trong nháy mắt, biến mất không bóng dáng.
"Tiểu tử, ta muốn vây ngươi ở trận thức cấp bảy này, trong Nguyệt m Phệ Hồn Trận bảy bảy bốn mươi chín ngày. Chờ lão tử hưởng thụ xong mỹ nhân kia, sẽ đến trao đổi cảm nhận với ngươi, trao đổi tư tưởng, khà khà ..."
Đám người nghe vậy đều kinh hãi, muốn chạy trốn, nhưng chung quanh đều bị sương mù che kín, không biết chạy trốn đến chỗ nào.
Kết quả là chỉ trong chốc lát, đám người đều đã bị kia sương mù nuốt chửng, cuối cùng chỉ còn lại hai người Trác Uyên và Sở Khuynh Thành.
Hai người nhìn sương mù kia đang đến gần, vẻ mặt nghiêm trọng, mãi đến lúc không thể lùi được nữa, cuối cùng sương mù kia cũng lan lên người.
Bỗng dưng, đôi ngươi Sở Khuynh Thành ngưng lại, ý thức bắt đầu hoảng hốt, Trác Uyên nhìn thấy, không khỏi khẩn trương: "Khuynh Thành, Khuynh Thành..."
Thế nhưng hắn chưa gọi được vài câu, bản thân cũng khẽ giật mình, đôi mắt ngây dại, không nói một lời, không nhúc nhích.
Lúc này, trong sương mù dày đặc lại vang lên tiếng cười gian kia: "Tiểu tử ngốc, ngươi rất thông minh tinh quái, cái gì cũng nhìn thấu. Đáng tiếc thực lực quá yếu, chỉ là Thần Chiếu cảnh tầng hai mà thôi, nếu không lão tử cũng có thể chơi trò này với ngươi vui hơn, cũng sẽ không quá nhàm chán, khặc khặc..."
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ, Trác Uyên kéo tay Sở Khuynh Thành, không biết bỗng nhiên bị thứ gì cắt ra, tiếp đó nghe thấy một tiếng cười to đắc ý, dần dần đi xa.
Nhưng người đó không thấy được ngay lúc hắn ta rời đi, trong mắt Trác Uyên xuất hiện hai ngọn lửa màu xanh bùng cháy lên hừng hực.
Gào!
Một con rồng lớn hào quang bảy màu lẳng lặng nằm trong đầu của hắn, chung quanh sương mù nồng nặc bao bọc vây quanh nó, nhưng làm sao cũng không dám đến gần, những hào quang này như một chiếc vòng bảo hộ, vẫn luôn bảo vệ nó ở bên trong, ai cũng không tổn thương được.
Đột nhiên, hai mắt thần long trừng một cái, mở mắt ra, ngửa mặt lên trời phẫn nộ gào thét.
Chỉ một thoáng, Thanh Viêm cuồn cuộn cháy lên từ trên thân rồng, sau đó hóa thành một biển lửa, chớp mắt đã thiếu đốt toàn bộ sương mù trong đầu, gần như không còn nữa.
Mà Trác Uyên trong sương mù dày đặc cũng chợt mở hai mắt ra, Thanh Viêm trên trán bốc cháy lên vù một tiếng, đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Ha ha ha... Quả nhiên tiểu tử kia quá ham chơi, cực kì tự đại, không biết cái gì gọi là tránh để lại hậu hoạ!"
Trác Uyên nhẹ nhàng vỗ lên Thanh Viêm trên trán, cười tà một tiếng: "Có Thanh Viêm này hộ thể, cho dù ngươi dùng thủ đoạn gì, muốn tấn công nguyên thần của ta cũng không dễ dàng như vậy. Tiếp theo, vẫn nên tìm hiểu nguồn gốc, tìm đến hang ổ của tiểu tử kia!"
Dứt lời, Trác Uyên cất bước chuẩn bị đi, nhưng chợt thấy sương mù chung quanh, vùng nguyên thần cũng chưa dễ sử dụng, hắn bất đắc dĩ cười cười: "Suýt nữa đã quên mất, lão tử còn ở trong trận thức của tên tiểu tử kia! Nhưng mà, ngươi bày trận được, còn lão tử thì không à? Ngươi có thánh thạch, lão tử không có sao? Ở phương diện này, lão tử là tổ tông của ngươi đấy, ha ha..."
Trong một tiếng cười gian quái dị, đột nhiên hai tay Trác Uyên vung lên, ánh sáng lấp lóe, rất nhanh một trận thức kỳ lạ đã bảo vệ hắn ở bên trong.
Sau đó, hai tay hắn cùng động, đánh ra ấn quyết, đồng tử ngưng tụ, hét lớn một tiếng: "Lấy trận khắc trận, nổ!"
Bùm!
Trừ việc không có người, còn lại tất cả đều như thường...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất