Sở Khuynh Thành nhìn kỹ Trác Uyên, bỗng dưng lộ ra nụ cười, khẽ lắc đầu, lo lắng nói: "Bớt đi, ta còn không hiểu tính tình của ngươi sao? Hạ nhân ở Lạc gia nhiều năm như vậy, đối với người của mình chưa bao giờ xuống tay độc ác như thế?"
"A, Trác Uyên, nha đầu này đúng là hiểu ngươi rất rõ! Có vẻ như ngươi ở tông môn cũng không ra tay nặng với hạ nhân, khó trách ngươi sẽ đối với nàng... Ha ha ha, hóa ra là hồng nhan tri kỷ!"
Lông mày Dương Sát khẽ nhướn, kỳ lạ nhìn Sở Khuynh Thành một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, lộ ra nụ cười chế giễu.
Sắc mặt Trác Uyên hơi âm trầm, trừng Dương Sát một cái, sau đó quay đầu nhìn đám người, đột nhiên sắc mặt nghiêm túc hẳn, nói: "Cái gọi là rút củi dưới đáy nồi, đối phương đã nóng lòng chơi mèo vờn chuột như vậy, chúng ta lại ở chỗ này, chỉ có thể bị hắn ta nắm mũi dẫn đi. Kế sách bây giờ tốt nhất là mặc kệ tất cả, lập tức lên đường!"
"Thế nhưng công tử và trưởng lão thì phải làm sao bây giờ, chúng ta không thể bỏ lại bọn họ, trước khi chưa tìm được bọn họ, chúng ta không thể đi được!" Thủy Nhược Hoa nghe vậy, không khỏi quýnh lên, lớn tiếng nói.
Dương Sát khinh thường bĩu môi, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía bọn họ như nhìn mấy kẻ ngu: "Các ngươi tiếp tục ở chỗ này, chỉ có thể bị người đó đùa giỡn trong lòng bàn tay, đùa bỡn xoay vòng. Nhưng một khi rời đi, người đó nhất định không cam tâm, sẽ hiện thân đuổi theo. Như vậy, dẫn rắn ra khỏi hang, đảo khách thành chủ, quyền chủ động đã nằm trong tay chúng ta. Chút đạo lý này cũng không biết, người Huyền Thiên Tông các ngươi đều ăn cơm khô hết à?"
Gương mặt đám Thủy Nhược Hoa hơi đỏ lên, bị răn dạy như thế, thi nhau cúi đầu xấu hổ. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại thật thà gật đầu.
Bọn họ nói không sai, để đối phó với thủ đoạn của cao thủ ma đạo, vẫn là những lão ma đầu này có kinh nghiệm hơn. Khó trách bọn họ chịu ra tay tương trợ, vẫn nên nghe bọn họ.
Kết quả là Thủy Nhược Hoa vội vàng ôm quyền, trịnh trọng nói: "Vậy tất cả đều nghe theo các vị!"
"Vậy thì tốt, chúng ta lập tức..."
Xèo xèo xèo...
Nhưng mà, ngay lúc Trác Uyên mở miệng, lúc chuẩn bị hạ lệnh sắp xếp thì từng tiếng ăn mòn vang lên rõ ràng, bỗng dưng truyền từ bên ngoài phòng đến. Tiếp đó, xuất hiện từng làn sương mù xám xịt, xuyên cửa sổ nhẹ nhàng bay vào trong phòng.
Như thể móng vuốt của ác ma, mang theo khí tức âm tà và quỷ dị!
Đám người đồng loạt co mạnh đồng tử, không khỏi sợ hãi vô cùng, vội vã lui về phía sau một bước, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn bên ngoài, thấp thỏm bất an trong lòng.
"Sao... Sao lại thế... Ngoài phòng đã bày kết giới, sao đột nhiên sương mù này lại tràn đến chỗ này?" Thủy Nhược Hoa lộ vẻ không thể tin được, quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt hình như có ý xin giúp đỡ.
Giờ này khắc này, không biết sao, nàng cảm giác nam tử trước mặt này, là người duy nhất có thể dựa vào, mặc dù bọn họ cũng không quen biết.
Trác Uyên khẽ híp mắt, trầm ngâm một chút, lạnh lùng lên tiếng: "Trước đây, đệ tử của các ngươi bị bắt đi, có phải cũng vào buổi tối hay không?"
"Đúng vậy !" Thủy Nhược Hoa vội vã gật đầu, thật thà đáp lời.
Trác Uyên khẽ than một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra người đó ra tay trước chiếm được lợi thế, chúng ta còn chưa kịp hành động, hắn ta đã muốn giết sạch chúng ta!"
Cái gì?
Đám người không khỏi giật mình, trên mặt không giấu được vẻ kinh hoàng.
"Nhưng mà... Vì sao lại ra tay vào đem nay, là hắn ta không có thời gian, hay là..." Trác Uyên ngẫm nghĩ một lát, suy nghĩ sâu xa, tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, gần đây các ngươi có xảy ra tình trạng đệ tử bị bắt đi không?"
Thủy Nhược Hoa cau mày, nghiền ngẫm lại, vội vã lắc đầu: "Từ khi chúng ta bày ra kết giới trốn ở chỗ này là không còn chuyện như vậy."
"Ha ha ha... Thủ đoạn của đối phương rất cao minh, loại kết giới này vốn không có tác dụng, bây giờ ngươi cũng thấy. Hắn ta không hề động thủ, nhất định có nguyên nhân khác." Con mắt Trác Uyên khẽ híp một cái, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cả kinh nói: "Đúng rồi, lão đầu nhi kia... Có phải sau khi các ngươi trói lão đầu kia lại thì không còn chuyện đệ tử bị bắt đi nữa không?"
Mí mắt Thủy Nhược Hoa giật một cái, suy nghĩ kỹ, sau đó vội vã gật đầu: "Không sai, hình như là chuyện như vậy. Chẳng lẽ nói, tất cả chuyện này đều do lão đầu kia làm, không phải người thanh niên kia làm sao?"
"Nói hươu nói vượn gì vậy, với thực lực của lão già kìa, muốn đối phó với các ngươi còn cần làm ra vẻ bí ẩn như thế sao?"
Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ trán một cái, có hơi hối hận, thở dài: "Có lẽ đối phương e ngại lão đầu kia cho nên gần đây mới luôn không ra tay. Bây giờ lão đầu nhi kia đi rồi, hắn ta sẽ không còn e dè gì nữa. Sớm biết như thế thì đã giữ lão già kia lại thêm một chút nữa!"
Trong lòng Thủy Nhược Hoa kinh ngạc, nhìn đám người còn lại, đều khó có thể tin được. Bọn họ không thể nào ngờ được lão già bị bọn họ bắt lại nghiêm hình tra khảo kia lại chính là bùa hộ thân giúp bọn họ bình yên mấy ngày nay!
Bây giờ lão già đó đi rồi, đối phương cũng lập tức lấn tới cửa.
Ầy, sớm biết như thế, lúc trước đã lấy lễ tiếp đón lão tiên sinh đó, bây giờ nói không chừng người ta sẽ giúp bọn họ một chút. Nhưng mà, ài... đôi mắt này của chúng ta đúng là.
Đám Thủy Nhược Hoa hối hận trong lòng, đã sắp bị hành vi ngu ngốc của người mình làm cho phát khóc.
Trác Uyên nhìn bọn họ một chút, dường như đã hiểu rõ tất cả, lại nhìn về phía đám sương mù càng ngày càng dày đặc, đang không ngừng đến gần chỗ này. Trong mắt Trác Uyên lóe lên ánh sáng, bình tĩnh lên tiếng: "Chuyện cũng đã qua, bây giờ hối hận cũng vô dụng. Việc cấp bách nhất là tránh những sương mù này đã rồi nói tiếp, chúng ta lên lầu đi!"
Dứt lời,đột nhiên Trác Uyên vừa đến bên cạnh Sở Khuynh Thành, kéo cánh tay ngọc ngà của nàng rất tự nhiên, chạy lên trên lầu.
Sở Khuynh Thành khẽ giật mình, nhìn hắn thật kỹ, mặc cho hắn nắm tay mình đi lên. Một lúc sau, bỗng dưng khóe miệng nhếch lên một cách vui vẻ, trong khóe mắt cũng hơi ươn ướt.
Mặc dù hắn vẫn luôn cố hết sức né tránh mình, nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng vẫn có mình, cái này cũng đã đủ rồi...
"Trác quản gia, ta... chúng ta làm sao bây giờ?" Đột nhiên, mọi người đi theo hai người Trác Uyên cùng nhau lao lên lầu, trong hành lang lại vang lên một tiếng hô do dự đầy lo lắng.
Đảo mắt nhìn lại, người đó chính là Khuê Lang không thể nghi ngờ. Bởi vì thân thể cứng ngắc, bọn họ muốn chạy, nhưng cực kỳ khó khăn. Mắt thấy đám sương mù đó đã sắp đến gần bọn họ, như một con thú dữ tợn, mở miệng đầy răng nanh.
Thích trường long những người khác cũng vô cùng sốt ruột, Khuê Cương và Nguyệt Nhi càng đau khổ cầu xin: "Sư phụ, hay là ngươi giải độc cho chúng ta trước đi, đợi việc này qua rồi hẵng nói, được không?"
Đám Dương Sát nghe xong, cũng vội vã nhìn về phía Trác Uyên, gật đầu liên tục.
Nguy nan trước mắt như thế, hắn cũng đừng dùng huấn luyện Địa Ngục kia nữa, bảo vệ tính mạng bọn họ quan trọng hơn.
Nhưng Trác Uyên lại cười lạnh, từ chối cho ý kiến: "Ha ha ha... Giải độc? Từ trước đến nay lão tử nhất ngôn cửu đỉnh, nói đến mục đích giải, cũng sẽ không giải sớm hơn. Cho dù các ngươi bị sương mù kia nuốt cũng giống như vậy, có gan thì đám các ngươi cứ chạy lên đi, mẹ nó đừng nói nhảm nữa!"
Hả?
Tất cả mọi người không khỏi giật mình, sắp khóc đến nơi, với cơ thể cứng ngắc này của bọn họ, đừng nói là chạy, mà đến cả đi lại như người bình thường cũng đã khó khăn, có thể chạy khỏi đám sương mù lan nhanh đến đây hay sao?
Trong lúc nhất thời, đám người đau khổ nghiêm mặt, có một loại xúc động muốn chết.
Chí ít chết không đáng sợ, đối mặt với cái chết đang tới gần, đây mới đáng sợ nhất!
Mắt thấy sương mù kia như một đầu rắn, đang không ngừng đến gần bọn họ, bọn họ cũng không còn cách nào, vội vàng khẽ cắn môi, hết sức mà di chuyển thân thể, chạy lên trên lầu.
Đừng nói, chó cùng rứt giậu, người cuống lên thì tiềm lực cũng không nhỏ. Bởi vì đằng sau có sương độc đuổi theo, bọn họ đúng là đột ngột chạy lên, mặc dù tốc độ vẫn không đuổi kịp những tu giả cuối cùng, nhưng cũng không thua kém so với người thường.
Lông mày Trác Uyên nhướn một cái, khẽ gật đầu, cười tà lên tiếng: "Không tệ, xem ra không cho bọn họ chút áp lực, bọn họ sẽ không có động lực!"
"Trác Uyên, bây giờ không phải là thời điểm để ngươi huấn luyện bọn họ, trong sương mù dày đặc kia không biết có thứ gì, nếu đuổi kịp bọn họ thì sẽ rất phiền phức. Ta cũng không muốn Ma Sách Tông chúng ta, cuối cùng chỉ còn một mình ngươi đi tham gia Song Long Hội!"
Nhìn đám sương mù dần đến gần đám Khuê Lang, bọn người Dương Sát sốt ruột, khàn cả giọng nói.
Trác Uyên chậm rãi khoát tay áo, để bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt rất nghiêm túc, yếu ớt lên tiếng: "Cũng là bởi vì không biết trong sương mù này là cái quái gì, nên ta mới để cho bọn họ đi thử một lần, nhìn xem bên trong có gì kỳ lạ!"
Hít!
Hít sâu một hơi, không chỉ là đám Dương Sát mà cả đám người Huyền Thiên Tông cũng nhìn về phía Trác Uyên, trong lòng chấn động.
Rốt cuộc người này là người hay là ma quỷ, lại lấy chính sư huynh đệ của mình ném vào thí nghiệm. Chỉ cần một chút sơ sẩy, còn không phải sẽ khiến bọn họ chết hết ở bên trong sao?
Người tàn nhẫn như vậy, dù là thật sự trong ma đạo cũng hiếm thấy!
Dương Sát cũng nhìn Trác Uyên với vẻ kỳ lạ, hoàn toàn không hiểu: "Ngươi... Ngươi điên rồi, bắt bọn họ đi thăm dò, lỡ như có nguy hiểm, Song Long Hội phải làm sao?"
"Yên tâm đi, vừa nãy chúng ta không phải đã biết suy nghĩ của tiểu tử kia sao, chỉ trêu đùa, sẽ không dễ đả thương người khác. Ta tin đợi chút nữa bọn họ cũng sẽ bị bắt đi, tạm thời không có gì lo lắng về tính mạng. Có điều bắt bọn họ đi như thế nào, ta cũng phải xem thật kỹ một chút. Cho dù thực lực mạnh hơn, nhưng đưa người toàn bộ thị trấn đi không một tiếng động cũng quá khó khăn, giết hết thì bớt việc hơn một chút."
Con mắt Trác Uyên khẽ híp một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng sâu xa: "Chỉ có biết rõ điểm này, chúng ta mới có thể nghĩ cách xông ra sương mù, chạy khỏi nơi này!"
Đám người nghe vậy, tất cả ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên không khỏi sáng lên, tràn đầy vẻ khâm phục, khẽ gật đầu.
Không ngờ tâm tính người này lại trầm ổn đến vậy, vững như bàn đá. Trong tình huống gấp rút như thế này, mà lại còn có thể tỉnh táo đối diện, suy nghĩ cách phá đường của địch, đúng là thật hiếm thấy.
Trong Ma Sách Tông, thật sự là một nhân vật khó lường. Khó trách lần này đi về Song Long Hội, hắn lại dẫn đội, đến cả ba vị cung phụng cũng nghe hắn sai bảo.
Dương Sát cũng lau mồ hôi trán, bình tĩnh lại, vội vã gật đầu: "Ngươi nói không sai, đúng thật là tạm thời bọn họ sẽ không sao, cách thăm dò này cũng rất ổn định, vừa nãy là ta sốt ruột..."
"A... Cứu... Cứu... Cứu mạng..."
Nhưng mà, lão ta còn chưa dứt lời, một tiếng kêu to kinh hoảng đã chợt vang lên, quay đầu nhìn lại, thấy Khuê Cương do hành động chậm chạp nên bị sương mù đó đuổi kịp, trong nháy mắt đã bị nuốt sống, không khỏi hoảng sợ kêu lên, nhưng rất nhanh đã không còn hơi thở tồn tại.
Đôi mắt Trác Uyên có hơi trống rỗng, cũng không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn xem.
"Cương Nhi!"
Khuê Lang thấy nhi tử mình bị nuốt chửng, không khỏi lo lắng, đúng là không còn xông lên lầu nữa mà quay đầu lại, bỗng nhiên lao vào trong sương mù, kêu to thành tiếng.
Thế nhưng trong chớp mắt hắn ta đi vào sương mù kia, trong chớp mắt đã không còn tiếng động.
Nhưng chỉ có Trác Uyên, lông mày nhíu chặt, lỗ tai hơi giật giật, ngạc nhiên nói: "Kỳ lạ, đám người này cũng không giống như đã bỏ mình, cũng không giống bị bắt đi. Sao đột nhiên không có khí tức tồn tại chứ…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất