Lật xem những chuyện mà Nhậm Châu Vũ từng trải qua, Lý Quân phát hiện bà thực sự là một người phụ nữ số khổ.
Sau khi bị Lý Thương vứt bỏ, bà phải sống trong căn nhà nhỏ chưa đầy mười mấy mét vuông, mùa đông thì không che nổi gió, mùa hè thì không cản nổi nắng, sống một mình cô độc rồi cuối cùng chết đi, đến tro cốt cũng bị người ta rải mất.
Giờ đây, Lý Quân muốn đến cúng viếng cũng không có mộ phần.
“Ồ?”
Đột nhiên, Lý Quân chú ý đến một đoạn miêu tả, là do Mặc Ngọc ghi lại khi thăm hỏi những người bạn cũ của Nhậm Châu Vũ.
Bên cạnh Nhậm Châu Vũ thường xuyên có một lão giả rất thần bí.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ lão giả đó là người câm, bởi vì ông ta chưa bao giờ nói chuyện.
Nhưng một lần, bọn họ vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa lão giả và Nhậm Châu Vũ.
“Lão giả?”
Lý Quân nhớ lại lời cô mình là Lý Mộng Vân từng nói, khi đó chính một lão giả đã giao anh cho cha mẹ nuôi.
Nhưng sau này lão giả ấy đã đi đâu?
Xem ra cần phải nhờ Mặc Ngọc tiếp tục điều tra rồi.
Lý Quân đóng tập hồ sơ lại, trong lòng có chút bực bội.
Cùng lúc đó, tại một đình viện cổ kính ở Giang Nam, một người đàn ông mặc vest nghiêm nghị đang đứng dưới gốc cây cổ thụ...
Trong sân, có rất nhiều người đàn ông mặc đồ đen đứng bao quanh, trên hông bọn họ đều đeo súng lục đen, ánh mắt sắc bén.
Nếu quan sát kỹ, có thể nhìn ra ống tay áo của bọn họ đều thêu hoa văn hình con Rồng, đây là dấu hiệu đặc trưng của Chiến Bộ.
Những người này đều là thành viên của Chiến Bộ.
Mà người đàn ông đứng dưới gốc cây cổ thụ chính là một trong những nhân vật quyền lực đỉnh cao hiện tại – Tứ trưởng lão của Chiến bộ Trung Vực - Bạch Diệc Phi.
Mặc dù khuôn mặt đã có dấu vết già nua, nhưng vẫn có thể thấy được thời trẻ ông ta chắc chắn là một người đàn ông rất anh tuấn.
Một lát sau, một tên thuộc hạ bước nhanh vào, đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, cung kính chắp tay hành lễ.
“Tứ trưởng lão, thuộc hạ đã điều tra rõ, cường giả đột nhập vào nhà họ Long chính là Lý Quân.”
Bạch Diệc Phi vốn đang xoay quả óc chó trên tay thì bỗng dừng lại.
“Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà cậu ta đã phát triển đến trình độ này, huyết mạch của cậu ta quả thật kinh khủng.”
“Huyết mạch Thần cấp trong truyền thuyết vậy mà lại bị nhiều người coi là phế mạch. Lý Thương đúng là ngu ngốc, rõ ràng trong tay hắn ta nắm giữ kho báu, lại tự nguyện làm rể nhà họ Long.”
“Tứ trưởng lão, theo đánh giá của thuộc hạ, mức độ nguy hiểm của cậu ta đã đạt cấp V+4m, cho dù ngài tự mình ra tay, e rằng cũng khó bắt được cậu ta.”
Tên thuộc hạ nói nhỏ.
Chiến Bộ có hệ thống xếp hạng đặc biệt đối với nhân nguy hiểm: Hóa Kình là cấp S, Tông Sư là cấp SS, Đại Tông Sư là cấp SSS, Thiên Nhân Cảnh là cấp V+.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng hừ một tiếng.
“Không cần vòng vo, thực lực cấp V+4 à, dù tôi đích thân ra tay cũng sẽ bị cậu ta giết chết.”
“Nhưng sức mạnh của Chiến Bộ từ trước đến nay chưa bao giờ dựa vào võ lực cá nhân.”
Tứ trưởng lão cười lạnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất