“Tiểu sư đệ, giúp huynh một tay đi.”
“Huynh làm gì vậy?”
Lý Quân kinh ngạc, vội vàng đi qua đỡ Nam Tiêu Vân đứng dậy.
Đối phương là sư huynh của mình, sao có thể để hắn ta quỳ xuống thế này được?
“Sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi đỡ Nam Tiêu Vân đứng dậy, Lý Quân mới hỏi.
“Là như vậy…”
Nam Tiêu Vân suy nghĩ một chút rồi kể lại.
Thì ra cha của Nam Tiêu Vân là gia chủ của nhà họ Nam ở Giang Nam.
Một năm trước, ông ấy vì luyện công mà xảy ra sự cố nên đột ngột qua đời.
Lúc đó Nam Tiêu Vân đang cùng Nạp Lan Long Huyền ở Long Cốc thuộc Liêu Bắc, khi nhận được tin tức, chức gia chủ đã bị chú ba Nam Tam Thiên thừa kế.
Nam Tiêu Vân trở về chất vấn chú ba, nhưng lại bị Nam Tam Thiên tìm đại một lý do đuổi Nam Tiêu Vân ra khỏi gia tộc.
Lúc đầu Nam Tiêu Vân cũng không có ý muốn dành chức gia chủ, nếu chú ba đối tốt với mẹ và em gái thì cũng thôi.
Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh tượng này, hắn ta hoàn toàn cảm thấy thất vọng vô cùng.
“Đệ sẽ giúp huynh giải quyết chuyện này, chúng ta đến nhà họ Nam ngay bây giờ đi.”
Lý Quân lạnh lùng nói.
Đồng thời, hắn ta lấy ra một viên đan dược đưa cho Nam Tiêu Vân.
“Huynh bị nội thương, uống viên đan này sẽ giúp huynh chữa trị vết thương.”
“Cảm ơn tiểu sư đệ.”
Nam Tiêu Vân không khách sáo mà nhận lấy viên đan dược và nuốt vào, không lâu sau khuôn mặt hắn ta trở nên ửng đỏ.
Mười mấy phút sau, một chiếc xe ô tô dừng trước cổng nhà họ Nam, Lý Quân và Nam Tiêu Vân xuống xe, đứng trước cửa.
Cánh cổng sắt khổng lồ đóng chặt, trên đó khắc hình thú dữ, hung tợn và bá đạo.
“Huynh sẽ đi gõ cửa.” Nam Tiêu Vân nói.
“Không cần.”
Lý Quân ngăn lại, sau đó đi đến trước con sư tử đá, năm ngón tay của anh như móng vuốt đại bàng, nắm lấy chân sư tử đá.
Con sư tử đá khổng lồ bị anh nâng lên dễ dàng.
Ngay sau đó, con sư tử đá bị Lý Quân ném đi, đập vào cánh cổng lớn.
“Rầm rầm!”
Cánh cổng sắt lập tức biến dạng, ổ khóa bị đứt gãy, âm thanh vang vọng bốn phía.
Người trung niên canh cửa nhìn thấy con sư tử đá rơi xuống đất thì không khỏi nuốt nước bọt.
Con sư tử này có lẽ nặng hơn ba nghìn cân, vậy mà lại bị người ta dùng tay không ném tới, trực tiếp phá hủy cánh cổng nhà họ Nam, thực sự quá ngông cuồng.
Ông ta ngẩng đầu nhìn thấy Lý Quân và Nam Tiêu Vân, tức giận nói: “Nam Tiêu Vân, gia chủ đã nói rồi, nếu cậu xuất hiện lần nữa sẽ lấy mạng cậu, cậu đúng là không biết ghi nhớ.”
“Một tên nô bộc mà cũng dám nhiều chuyện.”
Lý Quân vươn năm ngón tay ra, mạnh mẽ nắm lấy ông ta.
Người trung niên vội vàng giơ cánh tay lên cản lại, nhưng cánh tay lập tức biến dạng, máu tươi phun ra, thân thể bị văng ra ngoài.
“Nam Tam Thiên đâu? Lăn ra đây cho tôi!”
Giọng nói như sấm sét vang vọng vào sâu trong biệt thự nhà họ Nam.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất