Thân thể Lý Trường Thanh lập tức trở nên méo mó, tay nắm chuôi kiếm cũng buông lỏng, ngã bay ngược ra sau.
Thân thể Lý Quân áp sát lại gần.
“Bốp bốp bốp…”
Liên tiếp mấy chưởng đánh vào ngực Lý Trường Thanh.
Đợi đến khi thân thể của Lý Trường Thanh rơi xuống đất thì đã không còn hơi thở từ lâu rồi.
Khoảnh khắc này, vạn vật lặng im như tờ.
Tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn chằm chằm thi thể của Lý Trường Thanh rơi xuống đất.
Ba người trong số năm đại cao thủ đã chết, chỉ còn lại hai người Tư Đồ Lôi Minh và Quách Phụng Hiếu.
Trước đó, lúc truy sát Nạp Lan Long Hiên, mấy người nghĩ rằng tình huống xấu nhất cùng lắm cũng chỉ giống như trước đây, bị tính kế, đột phá vòng vây rồi đi được, cùng lắm là bị thương.
Ai có thể tưởng tượng lại trở thành nơi chôn thây.
Hơn nữa, bọn họ lại chết dưới tay đệ tử của Nạp Lan Long Hiên.
Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây chấn động.
Lúc này, hai người đều bị bao phủ trong bóng tối mà Lý Quân mang đến.
Tư Đồ Lôi Minh và Quách Phụng Hiếu nhìn nhau, bước chân vô thức lùi lại, chuẩn bị chạy trốn.
Trước đó năm người còn không phải đối thủ của Lý Quân, hiện giờ chỉ còn hai người, tất nhiên bọn họ không muốn hy sinh vô nghĩa.
“Tiểu sư đệ đúng là mạnh quá!”
Bốn vị sư huynh đứng trong biệt thự, trong lòng cảm khái.
Lúc này bóng dáng không quá cao lớn của Lý Quân đứng trong sân biệt thự, lại như thần linh nắm giữ sống chết của mọi người.
Nạp Lan Long Hiên cũng cảm thán, mấy đối thủ đấu với mình hơn nửa đời người, chỉ trong chớp mắt đã mất đi ba người, trong lòng ông vừa trống rỗng lại vừa có chút hụt hẫng.
Nhưng ông vẫn cao giọng nói: “Tuyệt đối không được để bọn họ chạy thoát, diệt cỏ tận gốc.”
Ông vừa nói ra câu này, Tư Đồ Lôi Minh và Quách Phụng Hiếu gần như đồng thời hành động, phóng về hai hướng khác nhau.
Lý Quân siết chặt kiếm Tử Vi, trên người lập tức dâng lên hào khí, cười lớn ha ha: “Lão đầu yên tâm, không một ai chạy thoát được đâu.”
Nói xong, anh bước chân đạp mạnh lên mặt đất, hóa thành một cơn gió càn quét.
Anh đuổi theo Quách Phụng Hiếu trước, thân thể anh mang theo khí thế cuồn cuộn, tràn đầy sự lạnh lẽo và sát ý.
Khoảnh khắc này, người và kiếm quang như hòa làm một.
Quách Phụng Hiếu đang chạy trốn thì bỗng cảm nhận sát khí sắc bén xuất hiện từ phía sau, nhưng ông ta không dám quay đầu lại, chỉ đẩy tốc độ chạy trốn lên nhanh nhất.
Nhưng vẫn vô ích.
“Xoẹt.”
Một luồng kiếm quang như tia chớp, xé rách không khí, cũng chém rách cơ thể ông ta.
Thân thể đang chạy trốn của Quách Phụng Hiếu bị kiếm chém thành hai nửa, máu tươi phun ra tung tóe.
Mà một phù văn màu đen bị Lý Quân bắt lấy, dường như có linh tính.
Quách Phụng Hiếu đã chết.
Sau khi giết chết Quách Phụng Hiếu, Lý Quân quay đầu nhìn về hướng khác.
Lúc này, Tư Đồ Lôi Minh đã chạy trốn được năm trăm mét.
Từ trên không trung lại vang lên giọng nói như tiếng sấm rền của Lý Quân.
“Tư Đồ Lôi Minh, ông nghĩ ông chạy thoát sao?”
Giọng nói của Lý Quân như tiếng sấm vang dội, vừa nãy còn cách mấy trăm mét, nhưng ngay sau đó giọng nói đã kéo gần vô hạn, thậm chí chữ cuối cùng còn vang lên ngay bên tai Tư Đồ Lôi Minh.
Một câu còn chưa nói hết, Lý Quân đã băng qua năm trăm mét đến ngay sau lưng Tư Đồ Lôi Minh.
Điều này khiến trong mắt Tư Đồ Lôi Minh hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Đây còn là người sao?
Một giây, chỉ vỏn vẹn một giây.
Lúc Tư Đồ Lôi Minh hạ quyết tâm quyết đấu một trận sống chết với Lý Quân thì một luồng kiếm quang đã xuyên qua cơ thể ông ta.
“Phụt.”
Phần lưng nổ tung.
Chỉ thấy lồng ngực ông ta cũng xuất hiện một lỗ thủng lớn cỡ quả bóng đá, xuyên qua từ trước ra sau.
Tư Đồ Lôi Minh cúi đầu nhìn cơ thể bị xuyên thủng, lộ vẻ cười khổ.
“Không ngờ cuộc đời huy hoàng của mình lại kết thúc như thế này, chuyến đi đến Giang Nam lần này đúng là trớ trêu mà.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất