Trương Văn Nhã đi về phía Lý Quân thì tiện tay lấy một ly rượu vang đỏ trên bàn bên cạnh.
Cô đứng trước mặt Lý Quân, cười một cách tự nhiên nói: “Này anh đẹp trai, tôi muốn mời anh một ly rượu có được không?”
Dứt lời, cô đưa ly rượu trong tay cho Lý Quâ.
Lý Quân nghi hoặc nhìn đối phương, đồng thời cũng thấy Tống Nhã Huyên đang đứng cách đó không xa.
Không nghĩ nhiều, anh đưa tay nhận lấy ly rượu.
Ai mà ngờ, khi ngón tay anh sắp chạm vào ly rượu, đối phương đột nhiên đẩy ly rượu ra xa, lớn tiếng hét: “Anh lưu manh!”
Ngay lập tức, đám người xung quanh đều bị kinh động, ánh mắt đổ dồn về phía này.
Lý Quân sững sờ, sau đó anh nhìn thấy vẻ đùa cợt trong mắt Trương Văn Nhã.
Trương Văn Nhã hét lên: “Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy? Muốn uống rượu mà tôi đã uống qua, còn nói rượu dính nước bọt của tôi ngọt hơn. Đúng là vô liêm sỉ, bẩn thỉu, thô tục.”
Người chung quanh nghe nói như thế, ánh mắt nhìn về phía Lý Quân càng thêm khinh thường.
Trương Văn Nhã quả thực rất xinh đẹp, đàn ông thích phụ nữ đẹp cũng không có gì sai, nhưng sao có thể nói những lời kinh tởm như vậy, vì tất cả mọi người đều thuộc tầng lớp thượng lưu nên điều đó chỉ làm hạ thấp đẳng cấp của vũ hội này.
Đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
Lý Quân thản nhiên nhìn đối phương, anh giải thích với mọi người: “Thứ nhất, tôi không hề đòi uống rượu của cô, thứ hai, tôi sẽ không nói sẽ những lời như vậy.”
“Haha.”
“Trương Văn Nhã là đại tiểu thư nhà họ Trương, tôi quen cô ấy, mặc dù có đôi lúc cô ấy hơi đanh đá nhưng người ta là con gái nhà lành, không cần thiết phải lấy chuyện này để bôi nhọ người khác.”
“Người này đúng là buồn nôn, cũng không biết sao lại vào đây được.”
“May mà cô Trương Văn Nhã tính tình tốt, nếu là tôi thì đã cho anh ta một bạt tai rồi.”
“Anh ta còn muốn uống rượu có dính nước miếng của cô Trương, sao có thể ghê tởm như vậy?”
Bởi vì Trương Văn Nhã là người đẹp, hơn nữa nhiều người quen với cô ta nên mọi người căn bản không nghe Lý Quân giải thích mà trực tiếp chụp cho anh cái tội danh đê tiện.
Loan Thục Ninh ở bên cũng nóng nảy, cô nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
“Tôi có thể làm chứng, bạn của tôi chưa từng nói những lời như vậy.”
Loan Thục Ninh lớn tiếng nói.
Nghe xong, mọi người lại chĩa mũi nhọn về phía Loan Thục Ninh.
“Cô Trương sao có thể vu tội cho anh ta được, lúc này rồi cô còn định thanh minh, đúng là buồn nôn.”
“Trông cô ta xinh đẹp ngây thơ thế kia, không ngờ lại là loại người như vậy.”
Gương mặt Loan Thục Ninh đỏ bừng, cô tức giận cắn chặt môi.
Nếu như ở Sở Châu, mọi người đều biết tới Loan Thục Ninh, nhưng ở đây không ai quen cô cả, đường nhiên cũng chẳng ai đứng ra nói giúp cho cô.
Trương Văn Nhã rất đắc ý, cô ta kiêu ngạo lắc ly rượu trong tay.
Tùy tiện nói vài câu đã khiến hai người này trở thành mục tiêu bị công kích.
Cuối cùng, Lý Quân ngẩng đầu nhìn Trương Văn Nhã: “Cô lập tức giải thích rõ với mọi người và xin lỗi về hành vi vừa rồi của mình.”
Trương Văn Nhã khinh thường: “Gì cơ, anh nói cái gì, anh đang uy hiếp tôi? Bảo tôi xin lỗi anh? Các người xứng sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất