Nhưng người bình thường sao có thể trợ giúp cho nhà họ Đường, chẳng lẽ công phu đã đến mức có thể thu phóng tự nhiên, đó là cảnh giới mà chỉ khi đạt đến Tông Sư hậu kỳ mới có thể làm, ngay cả bản thân Hồ Chí Siêu cũng không thể làm được.
Tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể là Tông Sư hậu kỳ được? Hồ Chí Siêu nhất thời cũng rơi vào hoang mang.
Lý Quân cứ ngồi đó, thản nhiên nhìn đám người nhà họ Hồ. Cao thủ võ lâm tranh cường hiếu thắng, người xưa hay nói, người luyện võ rất hay phạm vào những điều cấm kỵ, quả thật không sai.
Đặc biệt là Hồ Hồng Trường này, đã đạt đến cảnh giới Tông Sư, nhưng lại không có chút khí chất mà một Tông Sư nên có, trong mắt toàn là vẻ sắc bén, ra tay chắc chắn rất tàn nhẫn.
Lý Quân cầm tách trà lên định uống, đột nhiên Hồ Hồng Trường đang ngồi đó bỗng nhảy dựng lên, như hổ đói vồ mồi lao đến trước mặt Lý Quân.
Nắm đấm mang theo kình phong, dừng lại ở vị trí cách lông mày Lý Quân chưa đầy một gang tay, tạo ra luồng gió mạnh, khiến lông mày Lý Quân cũng hơi rung động.
Lúc này, vẻ mặt Hồ Hồng Trường lạnh lùng, ánh mắt băng giá, khóe miệng mang theo nụ cười khinh bỉ.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều sững sờ. Không ai ngờ hắn ta lại đột nhiên ra tay, không hề có dấu hiệu báo trước.
“Hừ! Chỉ vậy mà cũng dám xưng là cao thủ, vừa rồi nếu tôi không kịp dừng, đầu tên này đã bị đánh nát rồi.”
Hồ Hồng Trường hừ lạnh một tiếng, thu nắm đấm lại, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
“Đánh nát đầu tôi? Anh chắc chứ?” Lý Quân uống cạn ngụm trà, đặt tách xuống, rồi mới chậm rãi đứng dậy.
“Sao, mày còn muốn động thủ với tao à? Nếu tao muốn giết mày thì cái đầu của mày đã sớm bị tao đánh nát rồi.”
“Nhóc con, không có thực lực thì đừng học đòi người ta đi đến trợ giúp gì đó, thực lực của mày quá kém, kém đến mức tao chẳng có hứng thú gì với mày luôn đấy.“
“Trong mắt tao, mày chẳng khác gì con kiến hôi, tao nói mày ngồi xuống ngay, nếu không tao sẽ cho mày biết, tại sao hoa hồng lại đỏ như vậy.”
Hồ Hồng Trường rất ngông cuồng, hoàn toàn không coi Lý Quân ra gì.
Còn Lý Quân chỉ lặng lẽ nhìn đối phương, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Cảnh tượng này lọt vào mắt đám người nhà họ Hồ, rõ ràng là Lý Quân đang sợ hãi.
Hồ Chí Siêu còn phát ra một tiếng cười khẩy khinh miệt.
Chỉ có Đường Trúc mới cảm nhận được cơn giận đang ẩn giấu bên dưới sự bình tĩnh này, cô quá quen thuộc với Lý Quân, anh làm sao có thể bị đám người nhà họ Hồ dọa được.
“Nhóc con, tao nói chuyện với mày mà mày không nghe thấy à? Bảo mày ngồi xuống.”
Hồ Hồng Trường chỉ vào mũi Lý Quân, mắng to:
“Tôi không thích người khác dùng ngón tay chỉ vào mình đâu!” Lý Quân thản nhiên nói.
“Haha!”
Hồ Hồng Trường cười, cười rất ngông cuồng:
“Tao cứ chỉ vào mày đấy, mày làm gì được tao? Dám cãi nữa, tao…”
Có điều, lời còn chưa dứt, Lý Quân đã đột nhiên nắm lấy ngón tay hắn ta.
Rắc!
Ngón trỏ hắn ta đã bị Lý Quân bẻ gãy.
Đồng thời bàn tay Lý Quân nhanh như chớp khóa chặt cổ Hồ Hồng Trường, khí thế ngập trời bao phủ lấy đối phương.
“Tôi vốn lười so đo với anh, nhưng anh nói nhảm nhiều quá rồi đấy.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, mang theo hàn ý thấu xương.
Hồ Hồng Trường cảm nhận được cơn đau dữ dội truyền đến từ đầu ngón tay, đau đến mức khiến đầu óc hắn ta choáng váng.
Hắn ta còn chưa kịp nhìn rõ Lý Quân ra tay như thế nào, ngón tay đã bị anh bẻ gãy.
Hồ Hồng Trường gồng mình, vận toàn bộ nội lực, muốn thoát khỏi bàn tay Lý Quân, nhưng phát hiện có cố đến mấy cũng chỉ vô ích.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất