Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay

Vô Cảnh Chi Thể không khiến Lạc Nam thất vọng.

Hắn ước tính khoảng trên dưới 10 năm, nhưng chỉ đến năm thứ tám...một cổ khí tức thần bí đã quét ngang hậu viện, Ngọc Tú thành công xuất quan.

“Hí...” Tiểu Ô ngân lên vui mừng nghênh đón chủ nhân của nó.

Lạc Nam nhìn Tiểu Ô thần tuấn oai hùng với tu vi Lục Giai, Ngọc Tú xinh đẹp tuyệt trần với tu vi Hợp Thể...trong lòng không ngừng cảm thán thời gian thoáng qua như nước chảy mây trôi.

Tuy hắn cũng cố gắng bồi dưỡng Tiểu Ô rất nhiều để giúp nó nhiều lần vượt qua giới hạn, nhưng dù sao Tiểu Ô cũng không có thể chất nghịch thiên như Ngọc Tú...

Xét về đường dài, tu vi của Tiểu Ô luôn khó có thể đuổi theo tốc độ tu luyện của nàng.

Ngay cả bản thân hắn thời điểm tại Việt Long Tinh cũng không có tốc độ tu luyện nhanh như Ngọc Tú bây giờ.

“Công tử...”

Ngọc Tú nhìn thấy Lạc Nam đứng giữa đình viện, một chút vui mừng khi đột phá đến Hợp Thể quét sạch không còn sót lại chút nào.

Như một làn gió thơm tiến vào lòng hắn, nức nở ôm lấy nam nhân, bàn tay run rẩy vuốt nhẹ cằm hắn, nơi đó đã phủ đầy râu đen.

Lạc Nam mỉm cười ôn hoà, lúc này đây hắn đã cận kề tuổi trung niên, còn Ngọc Tú vẫn trẻ trung như thiếu nữ đôi mươi, nói nàng là nữ nhi của hắn cũng sẽ có người tin tưởng.

“Đừng khóc...” Lạc Nam dùng tay lau đi hàng thanh lệ trên gò má của nàng:

“Không nhớ lời ta đã nói hay sao?”

Ngọc Tú hít sâu một hơi gật mạnh đầu: “Đương nhiên là nhớ, muội sẽ cố gắng, cố gắng hơn nữa.”

Vô Hối xếp bằng bên bờ hồ như cảm nhận được điều gì, vui vẻ mở ra đôi mắt đẹp sáng ngời lao đến:

“Tỷ tỷ xuất quan rồi?”

Cảm nhận được khí tức tiệm cận Hoá Thần của Vô Hối, Ngọc Tú tròn xoe mắt...

Đúng là lợi thế của người tu luyện từ lúc có vài tuổi nha, tiến bộ này cũng quá nhanh chứ hả?

“Hì hì, thấy muội lợi hại không?” Vô Hối đắc ý chống nạnh.

“Rất đáng gờm.” Ngọc Tú nâng lên ngón tay cái.

“Hối Hối tuy rằng tu luyện rất khá, nhưng thiếu kinh nghiệm thực chiến.” Lạc Nam nói:

“Nhân tiện muội vừa xuất quan, tìm chút nhiệm vụ dẫn nàng đi trải sự đời.”

“Chuyện này đơn giản.” Ngọc Tú nhoẻn miệng cười.

Mà lúc này, một nữ tử áo vải chậm rãi xách bình nước đã đun sôi tiến đến, thay ba người pha trà.

“Vị này là...” Ngọc Tú lập tức đề phòng.

Tuy nữ nhân này ăn mặc rất giản dị, nhưng lại có một cổ khí chất cao quý phi phàm, bản năng của nữ nhân khiến Ngọc Tú phải đề phòng.

Lạc Nam nhân cơ hội cũng cười tủm tỉm: “Kinh Kha công chúa, người cô chờ đã xuất quan rồi.”

“Kinh Kha? Trưởng Công Chúa?” Ngọc Tú tròn xoe mắt, đánh giá kỹ càng lại một lần.

Quả thật đây chính là Kinh Kha công chúa hàng thật giá thật, nhưng tại sao lại ăn mặc kiểu dáng của một nông phụ, còn ở đây hạ mình hầu hạ mấy người châm trà rót nước?

Kinh Kha rất là bình tĩnh vuốt nhẹ một lọn tóc dài, hướng Ngọc Tú cười nói:

“Phụ hoàng lệnh cho ta đến tìm Ngọc Tú sư muội một chuyến, hy vọng có thể mời vị tiền bối phía sau muội đến hoàng cung làm khách một lần.”

Kinh Kha trước đây từng là học sinh của Kinh Đế Học Viện nên có thể nói là sư tỷ của Ngọc Tú, gọi nàng là sư muội cũng không sai.

Chỉ bất quá tu vi của vị sư muội này đã vượt qua Kinh Kha một bậc.

“Thì ra là thế.” Ngọc Tú ánh mắt loé lên:

“Nhưng tại sao trưởng công chúa đối với nơi đây có vẻ quen thuộc?”

“Ta ở chỗ này đợi muội đã có tám năm.” Kinh Kha ung dung đáp.

“Tám năm?” Ngọc Tú nhìn Lạc Nam, lại nhìn sang Kinh Kha...nhất thời khí thế cuồng bạo quét ngang.

“Hợp Thể!? Làm sao có thể?” Kinh Kha sắc mặt đại biến, vô thức lùi về phía sau.

Bởi vì Ngọc Tú luôn áp chế một đại cảnh giới, Kinh Kha không ngờ nàng vậy mà đã là Hợp Thể.

Điều này chứng tỏ thời điểm chiến với Thiên Khải, tu vi của Ngọc Tú đã không kém cạnh gì nàng và Kinh Thương.

“Ta cần một lời giải thích, công chúa ở đây lâu như vậy làm gì?” Ngọc Tú nhướn chân mày, thái độ cực kỳ kiên quyết.

Vô Hối chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô số tội, vì sao mình ngửi thấy mùi chua cay nồng đậm như vậy trong không khí đây?

Lạc Nam nhức cả trứng, lần đầu tiên hắn thấy Ngọc Tú ôn nhu dịu dàng với mình lại có bộ mặt như thế, vội vàng giải vây:

“Một mình ta làm ruộng vất vả, trưởng công chúa chỉ ở lại giúp đỡ mà thôi, đổi lại ta cũng trả công một vài thứ.”

Thấy nam nhân đã lên tiếng, Ngọc Tú cũng hít sâu một hơi thu hồi khí tức, nàng cảm thấy sau này mình phải cẩn thận hơn, chỉ mới lơ là bế quan có vài năm...không ngờ lại có nữ nhân khác nhanh chóng tiếp cận công tử.

“Tốc độ tu luyện của sư muội thật đáng sợ a.” Kinh Kha cảm khái một tiếng.

“Công chúa cũng không đơn giản đâu.” Ngọc Tú có chút ngoài ý muốn nhìn Kinh Kha.

Vừa rồi rõ ràng nàng đã dùng uy áp cực mạnh muốn hướng Kinh Kha hạ mã uy, không ngờ nữ nhân này tuy khá chật vật nhưng vẫn có thể đứng rất vững vàng.

Nếu là trước đây, Ngọc Tú cam đoan Kinh Kha không thể có bản lĩnh đó...

Điều này chứng minh trong mấy năm qua, Kinh Kha đã được công tử của mình chỉ điểm rất nhiều, tiến bộ vượt bậc.

“Thế ý của sư muội thế nào? Có thể cùng vị tiền bối ấy đến gặp phụ hoàng?” Kinh Kha hỏi Ngọc Tú nhưng ánh mắt lại liếc nhìn về Lạc Nam.

“Điều này không cần thiết, công chúa chỉ cần biết tiền bối của ta không có địch ý với Kinh Quốc, thậm chí quê hương của hắn ở tại Kinh Quốc.” Ngọc Tú khéo léo trả lời.

Lạc Nam hài lòng gật gù tán thưởng, chậm rãi thưởng thức một ngụm trà.

“Như vậy tốt rồi.” Kinh Kha thấy biểu hiện của hai người, thở phào một hơi nhẹ nhõm:

“Biết được ý đồ của vị tiền bối kia, ta cũng an tâm hướng phụ hoàng bàn giao.”

Nói xong nàng đứng lên, một thân cung trang màu đỏ bao trùm cơ thể, đầu đội phượng quán, nhất thời nét tôn quý của bậc hoàng gia lại trở về.

Tư thái ung dung cao nhã, Kinh Kha chắp tay nói:

“Đã không còn chuyện gì, bổn công chúa xin được cáo từ, đa tạ Lạc công tử chiếu cố trong những năm qua.”

“Tiểu dân cũng phải cảm ơn công chúa mới đúng.” Lạc Nam nở nụ cười, nâng lên chén trà đưa tiễn.

Kinh Kha nhẹ cắn cánh môi, phiêu nhiên mà đi.

“Công tử, nữ nhân kia thật sự không có ý đồ gì với ngươi chứ?” Ngọc Tú vẫn còn hồ nghi.

Lạc Nam khoé miệng giật giật, vội vàng bế Vô Hối lên hôn một ngụm vào gò má béo mập của tiểu nha đầu, đánh trống lãng nói:

“Muội và Hối Hối mau cưỡi Tiểu Ô đi chiến đấu, tranh thủ ổn định tu vi...chuyên tâm tu luyện quá cũng không tốt.”

(conduongbachu.net là web chính chủ duy nhất của truyện...)

...

Kinh Kha chẳng hiểu sao có chút không vui trở về phủ trưởng công chúa...

Tám năm qua nàng đã quen sống như vậy, bây giờ đột nhiên thay đổi có cảm giác không thích ứng lắm.

Đi ngang qua phủ thái tử, đột nhiên nghe thấy bên trong ồn ào náo nhiệt, Kinh Kha cũng hiếu kỳ tiến vào...

Nhìn thấy thái tử và một đám hoàng tử, công chúa đang nghiêm túc nghị sự, thương lượng chuyện gì đó.

“Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?” Kinh Kha hỏi.

“Đại tỷ?” Chứng kiến nàng, cả đám nhất thời vừa mừng vừa sợ:

“Thật sự là ngươi? Ngươi được cứu rồi?”

“Cứu cái gì?” Kinh Kha ngẩn người.

“Chúng ta nghe nói ngươi vì lợi ích quốc gia uỷ thác hiến thân suốt tám năm trời, lòng đau như cắt, đang lên kế hoạch giải cứu đại tỷ.” Thái tử Kinh Thương nghiêm nghị nói.

“Là ai nói?” Kinh Kha xém chút phun ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Đệ hỏi phụ hoàng, phụ hoàng không nói.” Kinh Thương giải bày:

“Hỏi quốc sư đám người bọn họ cũng không nói, chẳng lẽ sau lưng Ngọc Tú là nhân vật có thể một tay che trời?”

Hắn vì lợi ích của Kinh Quốc, nghe lời phụ hoàng không dám theo đuổi tình cảm, tiếp xúc với Ngọc Tú thì cũng đành thôi.

Nào ngờ ngay cả đại tỷ của mình cũng phải hiến thân cho giặc, điều này khiến Kinh Thương căm giận bất bình, muốn cùng các hoàng tử, công chúa hợp lực làm lớn chuyện một phen, dù liều mạng cũng muốn đem đại tỷ cứu ra.

Hiểu được tâm ý của bọn hắn, Kinh Kha cũng không còn tâm trạng trách móc, chỉ thản nhiên nói:

“Tóm lại ta đã không sao, các ngươi giải tán đi, đừng có tìm đến chỗ người ta gây sự.”

“Không thể.” Kinh Thương bất mãn quát lên:

“Tỷ bị ức hiếp và khi dễ suốt tám năm như vậy, làm sao chúng ta không đau lòng? Làm sao không muốn vì tỷ lấy lại công bằng?”

“Ai nói ta bị ức hiếp?” Kinh Kha mộng bức.

“Mấy lần đệ lén lút đến nhìn trộm, thấy tỷ phải vất vả làm ruộng, còn hầu hạ chỗ đó như một thị nữ.” Kinh Thương càng nói càng giận:

“Hôm nay tỷ đã an toàn, chúng ta đã không sợ con tin trong tay đối phương nữa, phải liều mạng!”

“Câm miệng!” Kinh Kha rốt cuộc nhịn không được gầm lên một tiếng.

NGAO!

Một cổ long uy khủng bố vang vọng thương khung, hư ảnh một con rồng kiệt ngạo bất tuần hiện lên trên đỉnh đầu nàng.

“Phốc!”

Kinh Thương đám người hoàn toàn không chống cự nổi, nhao nhao bị chấn đến ngã quỵ xuống đất, sắc mặt hãi hùng nhìn lấy Kinh Kha.

“Kẻ nào dám đến hoàng cung gây sự?”

Một tiếng quát uy nghiêm vang lên, hoàng đế Kinh Long và toàn bộ cường giả trong hoàng cung ngay lập tức xé không mà đến, quân đội ầm ầm bao vây khắp nơi xung quanh phủ thái tử.

“Kinh Kha?”

Mà khi nhìn thấy người phát ra uy thế là trưởng công chúa, Kinh Long lập tức trố mắt nhìn, huyết mạch Long Tộc trong cơ thể run lên lẩy bẩy như đang sợ hãi.

Điều này khiến Kinh Long cảm thấy khó tin, tu vi của hắn cao hơn Kinh Kha hai đại cảnh giới, một chút huyết mạch Long Tộc ngày trước trong cơ thể của hắn cũng nồng đậm hơn của nàng rất nhiều.

Nhưng giờ đây khi đối diện với Kinh Kha, huyết mạch của hắn lần đầu tiên lâm vào khiếp sợ như nhìn thấy tổ tông.

Quốc Sư, Thừa Tướng đám người cũng bị động tĩnh tại nơi này hấp dẫn kéo đến...

Chứng kiến uy thế và tu vi của Kinh Kha, Quốc Sư hai mắt loé lên:

“Ta liền biết đây chính là một hồi cơ duyên to lớn của Trưởng Công Chúa mà.”

“Phụ hoàng, các vị tiền bối.”

Kinh Kha cũng không ngờ đến động tĩnh mình gây ra lại lớn như thế, vội vàng thu hồi uy áp, ngay cả hư ảnh hình rồng trên đầu cũng biến mất.

“Ực...đại tỷ vì sao mạnh mẽ như vậy?” Kinh Thương chật vật đứng lên, nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi mà sợ hãi.

Những hoàng tử, công chúa khác thậm chí còn chưa có sức đứng dậy...

“Kinh Kha, lập tức đến Ngự Thư Phòng gặp trẫm.”

Kinh Long mở miệng nói, thân ảnh lập tức biến mất.

...

Ngự Thư Phòng.

Kinh Kha theo lời mà đến, nhìn thấy phụ hoàng, mẫu hậu và cả ba vị quan nhất phẩm đương triều đều có mặt.

“Nữ nhi bảo bối, mấy năm qua khổ cực cho con rồi.” Hoàng Hậu ôm lấy Kinh Kha an ủi.

Đường đường là Trưởng Công Chúa Kinh Quốc, vì lợi ích quốc gia mà phải uỷ thân ở chỗ người ta suốt tám năm trời, người làm mẫu thân như nàng đương nhiên vô cùng đau lòng.

“Mẫu hậu đừng lo, thời gian qua mới là những tháng ngày quý giá nhất trong cuộc đời ta.” Kinh Kha tiếc nuối cắn môi, vùi đầu vào trong lòng mẫu thân.

Chờ mẫu nữ các nàng ôm ôm ấp ấp hồi lâu, Kinh Long mới chen miệng vào nói:

“Xem ra vị tuỳ tùng kia mới chính là...”

“Vâng.” Kinh Kha nhẹ thở dài:

“Thứ cho nữ nhi bất tài, sợ rằng cả đời này cũng không thể nhìn thấu được hắn.”

Mọi người toàn thân chấn động, không ngờ đến Trưởng Công Chúa lại có lúc phải bất lực đến như vậy.

“Con đã ở đó làm gì?” Kinh Long hỏi.

“Giúp hắn làm ruộng, làm việc nhà suốt 5 năm đầu tiên, nhìn thấy hắn dạy một đứa bé...” Kinh Kha mỉm cười.

Hoàng Hậu chân mày nhướn lên, nhịn không được tức giận vì nữ nhân của mình chịu uỷ khuất.

Bất quá lời tiếp theo của Kinh Kha khiến sắc mặt nàng dịu lại:

“Như nhận ra sự cố chấp của nữ nhi, hắn cũng không muốn thiếu nợ công cán của ta...thế là cũng ra tay giúp ta cải biến huyết mạch Long Tộc trong cơ thể.”

“Hít.” Kinh Long đám người hít một ngụm lãnh khí.

Cải biến huyết mạch Long Tộc, đây là điều mà ngay cả Độ Kiếp Kỳ trên khắp Cầu Tiên Đại Lục cũng vô pháp làm được, bản lĩnh của vị kia viễn siêu nhận thức của bọn hắn.

“Cải biến thành cái gì?” Vẫn là Hoàng Hậu nôn nóng.

“Thánh Long Huyết.” Kinh Kha ung dung cười tự hào:

“Nghe hắn nói với huyết mạch này, ta có thể tu đến bậc Thánh...chỉ là ta cũng không hiểu Thánh rốt cuộc là đẳng cấp nào.”

“Thánh?” Quốc Sư, Thừa Tướng, Đại Nguyên Soái khiếp sợ nhìn nhau.

Lịch sử ghi nhận Cầu Tiên Đại Lục đã từng có người thành Tiên...

Theo như lý giải của bọn hắn, Tiên đã là tồn tại viễn siêu tất cả.

Vậy Thánh sẽ là khái niệm gì? Thật sự vô pháp tưởng tượng.

“Vậy ra uy áp mà con vừa sử dụng chính là đến từ Thánh Long Huyết?” Kinh Long hưng phấn nói.

“Không sai, ngoại trừ Thánh Long Huyết...còn có một số công pháp, vũ kỹ, thủ đoạn đặc trưng của Long Tộc.” Kinh Kha nói:

“Hoá Long Chiến Quyết, Thánh Long Cửu Chưởng, Long Đằng Thoát Xác, Quần Long Triều Bái.”

Mặc dù chưa rõ những thủ đoạn này lợi hại đến mức nào, nhưng nghe tên đã cảm thấy khủng bố rồi.

“Chiến lực của con hiện tại đạt đến mức nào?” Kinh Long nuốt một ngụm nước bọt, người làm phụ hoàng như hắn cũng có chút hâm mộ nữ nhi a.

“Chưa có thử chiến đấu nên không rõ ràng.” Kinh Kha vuốt nhẹ sợi tóc:

“Nhưng theo lời của hắn, ở trong cùng cấp ngay cả vị Long Tộc từng phi thăng kia cũng sẽ bị ta đè ra đánh.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt cao tầng Kinh Quốc triệt để dại ra.

Vị kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Chẳng lẽ y đến từ Tiên Giới sao?” Quốc Sư lớn mật suy đoán.

“Mặc kệ vị đó đến từ đâu.” Thừa Tướng trịnh trọng nói:

“Thái độ của hắn đối với Kinh Quốc mới là quan trọng, nếu Kinh Quốc chọc giận hắn...hậu quả khó mà lường được.”

“Việc này các vị không cần quá lo.” Hoàng Hậu hơi suy nghĩ, nói:

“Nếu hắn có địch ý, hắn sẽ không ban cho Kinh Kha cơ duyên lớn như vậy.”

Lúc này nàng đã cảm kích vị kia đến cực điểm, nào còn dám có chút bất mãn như ban đầu?

Thậm chí ước gì nữ nhi của mình có thể đến đó làm ruộng thêm vài trăm năm cũng được a...

“Mẫu hậu nói đúng, hắn nói chỉ cần Kinh Quốc thể hiện tốt...hắn sẽ không gây bất lợi.” Kinh Kha nhắc lại lời của Lạc Nam:

“Thậm chí là hỗ trợ chúng ta khi cần.”

Kinh Long vuốt cằm nói: “Đối với nhân vật như vậy, đừng cố gắng nịnh bợ hắn bằng những thứ tầm thường như quyền lực, của cải, tài nguyên, nữ sắc hay danh tiếng...”

Quốc Sư và Thừa Tướng hai mắt nhìn nhau, lập tức quỳ xuống một chân, trịnh trọng lên tiếng:

“Xin bệ hạ hãy quan tâm hơn đến phàm nhân, dân chúng bình thường tại quốc gia của ta.”

“Hahaha, hai vị đúng là ái khanh, nói đúng ý trẫm.” Kinh Long lập tức viết xuống một đạo thánh chỉ:

“Trẫm hạ lệnh mở ra quốc khố, vận dụng quốc lực toàn diện cải biến Tiểu Ly Thành trở thành một Kinh Đô thứ hai, phải có cường giả Độ Kiếp toạ trấn, tất cả phàm nhân, tiểu tu sĩ nơi biên quan sẽ được Tiểu Ly Thành che chở, tạo điều kiện học tập và tu luyện.”

“Trong vòng mười năm, phải hoàn thành cho trẫm!”

Hoàng Hậu, Trưởng Công Chúa, Đại Nguyên Soái nghe vậy hãi hùng...

Phàm nhân là tầng lớp khó khăn nhất ở Cầu Tiên Đại Lục, hơn nữa số lượng lại còn đông nhất...ở thế giới này, nói phàm nhân là con sâu cái kiến cũng không quá đáng.

Không phải Kinh Long không chịu quan tâm đến phàm nhân, nhưng quốc lực có hạn...ngày trước nếu cung cấp cho phàm nhân những đãi ngộ tốt, chắc chắn sẽ túng thiếu quốc lực, từ đó không đủ tài nguyên cung cấp cho tu sĩ, cho cường giả trụ cột, về lâu dài sẽ bị Vệ Quốc vượt mặt, cuối cùng sẽ bại vào tay của Vệ Quốc.

Thế nên việc Kinh Quốc thu nhận phàm nhân, xây dựng các tiểu thành cấp thấp, cung cấp nơi sống tại vùng biên quan đã là cố gắng hết sức rồi.

Một đạo thánh chỉ này vừa ra, quốc lực của Kinh Quốc sẽ tiêu hao trầm trọng.

Hiện tại Kinh Long đã quyết đoán đánh ra ván cược lớn nhất trong cuộc đời mình...

eyJpdiI6IjRrWFZDaTBoZ3dEZWpNOWQrZk5BUEE9PSIsInZhbHVlIjoiWnhGRWVUbnlUakRsbzFKcmpuXC9aWjNocjhvSkJreFBOa0pjZm85RjJ2K2hxUUtzTStBRDFWOVkxWTVIQVptQWZ2U0oyK29VTm5ScWRIbGJjY1BxWSs4VDU1Z2UrK1RyMUVQNWhsYm5vM2dOakJJdGFRaDkwT1BGdWJHTnVpdXdYV1JyRTZzeU9Cam9USmlkSGpZd0J1QT09IiwibWFjIjoiNzIxNzVjZGFjNjZkYjQ5MzBiMDg4YTMwMjQxMmJkMDI3MjUzNWE4MTZhYzc4NDllMGM4YTQzMjhlMWNkZmM5NSJ9
eyJpdiI6IjU3N3RXVENkVjVHRnBBMUNxVHFpXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZPWGo2V1dJbDhwbkZUakNUMTFVclgydTNJa3FGaEFlSVdmMFpJT3BMaDEwOTMrUnl2alZaVHZhYURSbmJYNHp2U2U0MU0rYmFSeWJtNEwyNWFiU3FRWnRaZ1kxRW9VT1drY0t4WDM2RG1IdkV6ZTQwVnRTeFNuUDBZOTQrZHNmRmxcL241SVwva2dwWUMwQ0poWE01dmFnZmJpV05qUEtHVmthRlBoeitWb0ZSZHN3N2lhaW5IeEZ2cEpMZmxKVTZtIiwibWFjIjoiMmU1NGZmNTA1YTYyODVkYTg3ZDczMTdlZmYwNTM0YzY0NmIxNjc1ODMyNGNlMjg2MTFjNWZlYTc3ZmE5YWRmNCJ9

 

Ads
';
Advertisement