Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay

“Thân thể này thật quá yếu...”

Đi xuyên rừng một đêm, Lạc Nam mệt nhọc thở hổn hển ngồi ở ven đường, trên người lấm lem bùn đất, y phục còn rách rưới vì bị cây rừng quẹt vào, lưu lại không ít vết thương.

Với thể chất của một thiếu niên 16 tuổi, việc lội rừng suốt đêm không ngủ quả thật có phần hơi quá sức.

Bất quá nhìn lại giỏ trúc đầy ắp các loại thực vật, Lạc Nam nhếch miệng cười hài lòng, cũng tạm ổn rồi.

Hắn ngồi nghỉ bên góc đại thụ ven đường, từ trong giỏ trúc lấy ra một vài quả dại ăn lót dạ, trong lòng thầm nghĩ:

“Nên nghĩ cách tìm một con ngựa.”

Không có ngựa đi đường, với diện tích mênh mông của thế giới tu chân, phàm nhân như hắn sợ rằng tốn vài chục năm mới cuốc bộ đến được đô thành Kinh Quốc, chưa kể trên đường có khả năng bị cường giả tiện tay làm thịt.

Lúc này nhìn thấy một đoàn người từ xa đi đến, có nam có nữ, có già có trẻ, số lượng khá đông đúc, trong đó còn có cả vài con ngựa.

Lạc Nam vội vàng tiến đến hỏi thăm:

“Đại thúc, các vị đang đi đâu thế?”

“Vị tiểu ca này, ngươi cũng nên nhanh chóng rời đi.” Đại thúc lập tức nói:

“Chúng ta đến từ Lưu Giang Trấn nằm dọc dòng sông Lưu, nhưng gần đây yêu thú dưới sông trở nên bạo loạn, không ngừng lên bờ tập kích, toàn trấn đã hoàn toàn thất thủ.”

“Trấn trưởng đang cố gắng di dời chúng ta đến thành trì lân cận xin nương nhờ đây.”

“Triều đình Kinh Quốc không viện trợ gì sao?” Lạc Nam thắc mắc hỏi.

“Trời ạ, tiểu ca này ngây thơ quá...trời cao hoàng đế xa, lại thêm phải đối phó với Vệ Quốc và các tông phái tu luyện gây náo loạn, thời gian đâu để ý đến dân thường như chúng ta?” Đại thúc cười khổ không thôi:

“Thậm chí dù có cử đến cường giả chi viện, sợ rằng cũng không thể đến kịp a, phàm nhân không có khả năng tu luyện như chúng ta chỉ có thể tự sinh tự diệt mà thôi, bệ hạ ban cho một phần đất để nương thân đã là ân đức tái sinh rồi.”

Lạc Nam trong lòng thầm than một tiếng, quả thật đối với tu sĩ thì phàm nhân cũng như con kiến...ai quyền cao chức trọng sẽ để ý đến những con kiến này?

Lưu Giang Trấn này còn nhỏ yếu hơn cả Tiểu Ly Thành, toàn trấn đều là phàm nhân, ngay cả trấn trưởng cũng không ngoại lệ.

Tiểu Ly Thành gặp nạn không ai ứng cứu, Lưu Giang Trấn được quan tâm mới là chuyện lạ.

Nên biết rằng ở Kinh Quốc, chỉ có Thành Thị trở lên mới có được tu sĩ tiếp quản, về phần trấn, thôn, làng...phần lớn đều tự sinh tự diệt mà thôi.

Mà thành cũng chia ra nhiều loại thành, giống như Tiểu Ly Thành đa số dân chúng đều là phàm nhân thì thuộc tầng dưới chót rồi.

“Ngựa này của các vị có bán không?” Lạc Nam hỏi thăm.

“Ngựa này là của trưởng trấn, chờ ta một chút.” Đại thúc nhanh chóng chạy đến một nam tử trung niên đang cưỡi ngựa phía trước.

Rất nhanh, vị trưởng trấn đã cưỡi ngựa đến trước mặt Lạc Nam, nhìn thấy giỏ trúc đeo sau lưng hắn, ánh mắt loé lên:

“Ngươi là thầy thuốc sao?”

“Ta là đại phu, hiểu biết chút y thuật.” Lạc Nam mỉm cười hồi đáp.

“Tốt lắm, ngươi theo ta.” Trưởng trấn phất tay.

Hai người đến một chiếc kiệu, vừa rồi trưởng trấn chính là cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu này.

Mở rèm kiệu, bên trong nằm một phụ nhân sắc mặt trắng nhợt, hơi thở yếu ớt.

“Nàng là phu nhân của ta, trong lúc di dân không biết vì nguyên nhân gì sức khoẻ ngày một yếu.” Trưởng trấn nói:

“Nếu ngươi trị được bệnh của phu nhân, tặng cho ngươi một con ngựa thì đã làm sao?”

Lạc Nam nở nụ cười, từ trong giỏ trúc lấy ra vài vị thuốc, ung dung nói:

“Đại nhân cho người chia phần thuốc này ra làm ba phần, nấu lên cho phu nhân uống trong ngày là được.”

“Ngươi không xem bệnh?” Trưởng trấn trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, nghiêm nghị nói:

“Người trẻ tuổi đừng lừa gạt, nếu không...”

“Đại nhân yên tâm, ta sẽ đi theo đoàn của các vị đến khi phu nhân bình phục.” Lạc Nam gật đầu nói.

Thật ra vị phu nhân này an nhàn thành quen, lần này toàn thân mỏi mệt, cộng thêm say sóng vì phải liên tục di chuyển mà thôi, uống vài vị thuốc an thần bồi bổ là không thành vấn đề.

Quả nhiên một ngày sau đó, trưởng trấn dắt theo một con ngựa ô đến trước mặt vỗ vai Lạc Nam cười nói:

“Y thuật của đại phu quả nhiên bất phàm, phu nhân có gửi lời cảm tạ đến ngươi.”

“Đa tạ.” Lạc Nam tiếp nhận dây cương.

Ngựa ô dường như không phục tùng tên nhóc này, biểu hiện có phần hung hăng, ngửa đầu hí lên một tiếng.

“Hừ.” Lạc Nam chợt lên tiếng hừ lạnh.

Bỗng nhiên ngựa ô toàn thân run rẩy, chủ động cúi đầu xuống trước mặt hắn.

“Bá Kỵ Long Mã còn ngoan ngoãn trước mặt ta, con ngựa như ngươi tính là thứ gì?” Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ.

Động vật có linh, con ngựa cảm giác được hắn không dễ chọc, vô cùng sợ hãi.

Tình cảnh này khiến trưởng trấn kinh dị không thôi, muốn ngỏ ý mời chào:

“Đại phu quả nhiên là kỳ nhân, có muốn gia nhập trấn chúng ta? Ta cam đoan chờ mọi chuyện ổn định sẽ giúp ngươi thành lập một y quán.”

“Đa tạ hảo ý, bất quá ta có việc phải đến đô thành Kinh Quốc.” Lạc Nam lắc đầu từ chối.

Trưởng trấn nghe vậy sắc mặt trở nên quái dị, hỏi:

“Đại phu là tu sĩ sao?”

“Không, ta chỉ là phàm nhân.” Lạc Nam thoải mái nói.

“Trời ạ, đô thành Kinh Quốc cách nơi này bao xa ngươi có biết?” Trưởng trấn lắc lắc đầu:

“Đó chính là Đế Đô của Kinh Quốc, trừ vương công quý tộc, chỉ có tu sĩ đạt đến Hoá Thần Cảnh trở lên mới đủ tư cách đi vào.”

“Ngươi có biết Hoá Thần Cảnh là tồn tại gì không? Đó chính là bá chủ một phương, ở Kinh Quốc hay Vệ Quốc cũng đảm nhiệm chức đại quan, là thần trong lòng phàm phu tục tử chúng ta.”

“Chưa kể xuyên suốt chặn đường còn có vô số nơi hiểm trở, các toà thành không chào đón phàm nhân sẽ đuổi ngươi đi...”

“Chúng ta đang ở nơi biên quan xa xôi hẻo lánh nhất của Kinh Quốc, đô thành chính là tồn tại trong truyền thuyết chỉ từng nghe nói qua.”

“Đại phu ngươi dù có mọc cánh cũng không thể đến đô thành được.”

“Haha, đi một bước lại tính một bước vậy.” Lạc Nam nở nụ cười, hắn đã sớm biết rằng hành trình sẽ không dễ dàng, cũng không muốn giải thích nhiều với vị trưởng trấn này.

“Thôi được rồi, mỗi người có chí hướng riêng...đại phu bảo trọng vậy.”

Thấy không khuyên được hắn, trưởng trấn thở dài, lại dẫn theo đoàn người rời đi.

Lạc Nam leo lên lưng ngựa ô, lấy ra một nhánh thảo dược trong giỏ trúc nhét vào miệng nó.

Con ngựa ban đầu còn chưa hiểu đây là thứ gì, bất quá sau khi vô thức nuốt xuống, tinh thần và thể lực của nó lập tức đại chấn, phi nước đại như bay.

...

Tiểu Ly Thành.

Lạc Nam cưỡi ngựa tiếp cận, đưa mắt quan sát nơi mình được sinh ra.

Hiện tại Tiểu Ly Thành vẫn do Địa Thi Tông chiếm giữ, đây là nơi hẻo lánh khỉ ho cò gáy, hơn chục năm triều đình không để tâm đến cũng là việc bình thường, dân chúng trong thành sợ rằng đều đã trở thành cương thi.

PHẦN PHẬT.

Ngay lúc này, một cái bóng đen khổng lồ chắn hết ánh nắng bỗng nhiên hạ xuống trước mặt Lạc Nam.

“HÍ...”

Ngựa ô của hắn sợ hãi quỳ rạp xuống đất, dù Lạc Nam kéo căng dây cương kiểu gì cũng không thể ra lệnh cho nó đứng lên.

Bởi vì thứ vừa hạ xuống kia là một con Kim Sư Ưng khổng lồ, thân mình chim ưng, lông tơ màu vàng, cái đầu như đầu sư tử...là một con yêu thú Tam Giai Sơ Kỳ, tương ứng với tu sĩ Kim Đan Cảnh Sơ Kỳ.

Từ trên lưng Kim Sư Ưng, một nữ tướng quân anh khí bừng bừng, thân khoác chiến giáp phóng xuống.

Lạc Nam gật gù, nữ nhân này khá trẻ tuổi nhưng có tu vi Kim Đan Trung Kỳ, xem ra là người có thân phận, cũng không giống người của Địa Thi Tông.

Bất quá để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn âm thầm xoa nhẹ một viên thuốc nhỏ giấu trong óng tay áo.

Viên thuốc này là Liệt Hồn Hoàn, mùi hương của nó có thể gây tê liệt linh hồn trong thoáng chốc, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh sơ suất ngửi phải cũng sẽ trúng chiêu.

Hiển nhiên hơn mười năm qua của hắn không chỉ biết bắt mạch bốc thuốc, ngược lại đã âm thầm chuẩn bị không ít thứ, toàn bộ đều dựa vào nguyên liệu cấp thấp có sẳn ở thế giới này mà thôi.

Bất quá với trình độ siêu việt của hắn, vẫn có những đồ chơi có thể tận dụng...

“Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại đến gần Tiểu Ly Thành?” Nữ nhân trong trẻo quát lên.

Lạc Nam xuống ngựa, vội vàng chắp tay:

“Thảo dân là trẻ mồ côi, được cha mẹ nuôi nhặt ở gần Tiểu Ly Thành, hôm nay tìm về hy vọng có được manh mối về xuất thân của mình.”

“Ngươi có gì chứng minh?” Nữ tử nhướn mày.

Lạc Nam lấy ra khối Ngọc Bội đeo trước ngực, bên trên có một chữ “Lạc.”

Đối với thân phận của mình, hắn chẳng có gì phải che giấu.

Dù sao thì nhi tử của một tiểu thành chủ tu vi Kim Đan ở thế giới này cũng chẳng phải hiếm lạ gì, hắn cũng chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt.

Nữ nhân quan sát ngọc bội, nhất thời thở dài:

“Có lẽ ta biết được phụ mẫu của ngươi là ai, khả năng cao bọn họ đều đã chết rồi.”

Lạc Nam ra vẻ chấn động, sắc mặt ngơ ngác.

Thấy hắn thất hồn lạc phách, nữ nhân chủ động giới thiệu:

“Bổn tướng tên gọi Lê Ân, là Đại Tướng của Trung Luân Thành, Tiểu Ly Thành là một trong 36 toà thành nằm dưới quyền quản lý của Trung Luân Thành.”

“Những năm qua, Trung Luân Thành Chủ phát hiện báo cáo định kỳ của Tiểu Ly Thành xuất hiện sai sót, Linh Thạch cống nạp cũng cạn dần nên đã cử bổn tướng đến điều tra.”

“Kết quả biết được, Tiểu Ly Thành đã bị Địa Thi Tông chiếm cứ.”

“Thành chủ trước đây của Tiểu Ly Thành là Lạc Chiêu, ngươi có tín vật của hắn...khả năng cao ngươi là nhi tử của hắn, đáng tiếc Tiểu Ly Thành thất thủ, Lạc Chiêu chắc hẳn đã chết, may mắn hơn thì bị luyện thành cương thi.”

Lạc Nam ngoài mặt không hiểu hiện gì, trong lòng âm thầm xem thường.

Chuyện đã xảy ra 16 năm trước mà đến nay các ngươi mới điều tra, chứng tỏ Tiểu Ly Thành chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để lưu tâm...Trung Luân Thành vô trách nhiệm.

Có lẽ nếu không vì lượng Linh Thạch cống nạp ít đi, Trung Luân Thành cũng mặc kệ Tiểu Ly Thành sống hay chết.

Các thành trì ở Kinh Quốc phân cấp từ thấp đến cao, giống như Trung Luân Thành là thành trì trung cấp có tu sĩ Nguyên Anh toạ trấn, phụ trách quản lý các toà tiểu thành như Tiểu Ly Thành.

Bất quá Lạc Nam vẫn hết sức nhập vai chắp tay, lệ nóng doanh tròng:

“Mong tướng quân làm chủ, trả thù cho phụ mẫu của ta và người dân trong thành.”

“Chuyện nào dễ dàng như thế.” Lê Ân lắc đầu:

“Phàm nhân như ngươi căn bản không hiểu, một mình bổn tướng khó lòng giải quyết Địa Thi Tông.”

Nàng là Kim Đan Trung Kỳ, cộng thêm chiến thú Kim Sư Ưng sánh ngang Kim Đan Sơ Kỳ...trong khi đó tên cường giả mạnh nhất của Địa Thi Tông đã là Kim Đan Hậu Kỳ, chưa kể còn có đội quân cương thi do luyện chế toàn bộ dân trong thành mà có.

Một mình Lê Ân xông vào Tiểu Ly Thành chính là tự tìm đường chết.

“Ngươi mau chóng rời khỏi nơi này, chờ bổn tướng bẩm báo với Trung Luân Thành Chủ, dẫn binh chiếm lại Tiểu Ly Thành.” Lê Ân leo lên lưng Kim Sư Ưng dự định rời đi.

“Đa tạ tướng quân.” Lạc Nam cảm kích chắp tay, cúi thấp đầu.

Bất quá vào khoảnh khắc này, từ óng tay áo của hắn bỗng nhiên phóng ra hai nhúm bột phấn vô thanh vô thức.

Một nhúm bột được Kim Sư Ưng ở bên cạnh không hay hít vào, một nhúm bột khác phủ lên bộ lông vàng óng của nó.

RỐNG!

Con chim này bỗng nhiên ngửa đầu gầm thét, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân như phát rồ hướng về phía Tiểu Ly Thành điên cuồng lao vọt như tên lửa, dường như có hận thù không đội trời chung.

“Tiểu Ưng, ngươi điên rồi?”

Biến cố xảy ra khiến Lê Ân sợ hết hồn.

Nàng cố gắng thông qua khế ước ra lệnh cho nó nhưng bất thành, Kim Sư Ưng hoàn toàn vượt khỏi khả năng khống chế của nàng.

Đợi Lê Ân phản ứng kịp, nàng đã bị Kim Sư Ưng mang theo xông thẳng vào địa bàn của Địa Thi Tông rồi.

“Khốn kiếp!” Lê Ân sắc mặt trắng nhợt.

“Thì ra là nữ tướng quân của Trung Luân Thành, ngươi một người một thú xông vào, là muốn trở thành nữ khôi lỗi của bổn toạ sao?” Có tiếng cười to cất lên.

Hai tên Kim Đan Cảnh của Địa Thi Tông phá không mà ra, một Kim Đan Hậu Kỳ và một Kim Đan Trung Kỳ...

Mà từ trong các ngôi nhà, hàng quán bên đường...vô số con cương thi đói khát cũng điên cuồng tràn ra.

Đệ tử của Địa Thi Tông núp trong bóng tối điều khiển đám cương thi, nhanh chóng bao vây lấy Lê Ân và Kim Sư Ưng vào bên trung tâm, biểu lộ hung tợn, khát máu.

Nhìn thấy mình bỗng nhiên rơi vào trận doanh của đại địch, Lê Ân trong lòng hận Kim Sư Ưng muốn chết, thầm nghĩ mạng ta xong rồi...

Không nói hai tên Kim Đan kia đã đủ đánh bại nàng, mà đội quân cương thi này cũng sẽ là phiền toái lớn.

“Giết nàng!”

Địa Thi Tông cũng là thành phần hung ác, không nói nhiều, trực tiếp phát động tấn công.

RỐNG!

Nhưng đúng lúc này, biểu hiện khác thường của Kim Sư Ưng vẫn chưa dừng lại.

Khí tức toàn thân nó bỗng nhiên bạo tăng, cơ thể biến lớn một cách không kiểm soát.

Máu huyết trong cơ thể nó sục sôi điên cuồng, tu vi đang từ Tam Giai Sơ Kỳ bỗng nhiên bùng nổ, trực tiếp nhảy vọt hai tiểu cảnh giới đạt đến Tam Giai Hậu Kỳ, thực lực so với chủ nhân của nó còn kinh khủng hơn một tiểu cảnh.

“PHỐC!”

Tên Kim Đan Trung Kỳ của Địa Thi Tông đang điều khiển cương thi lao đến còn chưa kịp phản ứng, bị một trảo của Kim Sư Ưng cắm thủng lòng ngực trong ánh mắt trợn tròn của Lê Ân.

Chưa dừng lại ở đó, từ trên bộ lông của Kim Sư Ưng...những hạt bột phấn vô hình theo động tác của nó phát tán ra xung quanh, rơi vào vô số cương thi.

XÈO XÈO XÈO XÈO...

Tiếng xói mòn vang lên không dứt, đám cương thi có nhục thân rắn chắc như đá bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, xương cốt và da thịt đều mục rỗng, đụng nhẹ là tan rã như bùn nhão.

“Khá lắm.”

Lê Ân mặc dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bên mình đột ngột mạnh mẽ còn bên địch bỗng nhiên trở thành vô hại.

Cơ hội lớn như thế, nàng làm sao bỏ qua?

Kim Sư Ưng như phát rồ, nó trực tiếp lao vào tên Kim Đan Hậu Kỳ của Địa Thi Tông toàn lực công kích, thế công đều là dùng mạng đổi mạng, sẳn sàng đồng quy vu tận với đối phương.

eyJpdiI6IlF3dTg3UlwvY0pKWXZRXC9ySjVsQjdrdz09IiwidmFsdWUiOiJWam5qZ0J4Tjk0dHhQWktNYm9CN2ZoNU9LdTRacXBcLzArYVhReW1SN2M4V1lVTnJHXC8rcklKZHBZVXdjZUIxU0wyRFI3a0ZzSHhkaFdNTFpDcEJPS1FIU1lXVExSQXZxVTIrRWZ5VkFPdXA3aXgweEhoanBPY1Q5cWZ5VmFTeHB0YkVGOUxaeVVsVm4zcmozNjhlbkpQVVBFSGZVUmdUTzdqcGkxYTJmNmZoS1lJa2ZieHRlQkl5WTdkUXdXR25qckFQSE5mZ3VpNTRJWjZwZTkzRCtlbXM4SGNValdUcUU3MVd5YkFpTjZlSGtZa0JEc3hWUE5td2I3SThmYUM5M0siLCJtYWMiOiI0YzAxOTY0ZDRiMjRjZWNlNmNhN2ZlNzMwNWRiYjIzODRkNWM4ZGJlNjY0MmExMjk2NDIyZGFkMjEzYThmYmZmIn0=
eyJpdiI6IndkQ21aM3dGRlpBVlVyOEJoNVwvZ1hRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJWbUtjejY1WndMM3huVGFLUDZoZlJaem5DaW5IUjZnbzROQThrZ3dUZlZcL3V2TWpMSG05eFdLODFZZlNnZzdJZG1QQlBwSjVWZ0RCYjUxXC9qTTJxT3RRQmt2VEFBMDlzRnlQMzZyZFhMcVJJc3BUNFNrdEdDakRkNGVqaGtpWTdFYUNIVlFScFRhUjFIbk1vTVo5QXlwbW5CdWQ0UmFHMXV2ak5DQVBxZENqM2hVN3FKSEdpVlVFM01FbVhsenM3cTRqcGJZenBIck9nY2ZkYkhDR3V4Zz09IiwibWFjIjoiMzBmMDUxNWI2MGQ1NjZhODgxMWVmMWFmZTU2MWFmODZjN2JjYmIwZGFlZmU1Yjc3MDNlY2RkNzM5MWZjOTA1MCJ9

 

Ads
';
Advertisement