Ông Kỷ sẽ không ép Kỷ Thời Đình cưới cô chứ? Nếu điều đó xảy ra, cô phải làm sao?
Nếu chuyện này xảy ra trước đây… không, ngay cả hôm qua, có lẽ cô sẽ không do dự mà gật đầu đồng ý.
Nhưng sau đêm qua, cô thật sự rất sợ hãi… Nếu chỉ là vài đêm thì có lẽ cô còn giữ được bản lĩnh, nhưng nếu phải ngày đêm chung sống với người đàn ông này, cô không tự tin lắm về bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca cảm thấy tức giận: “Vậy tại sao anh không gọi tôi dậy sớm hơn?”
Cuối cùng Kỷ Thời Đình cũng chịu đưa ánh mắt về phía cô.
“Tôi đã gọi mấy lần nhưng cô không phản ứng.” Khuôn mặt anh không chút thay đổi nói: “Chẳng lẽ là lỗi của tôi?”
Chưa kịp để Diệp Sanh Ca phản bác, anh lại cười: “Đúng là lỗi của tôi, có vẻ như đêm qua cô thật sự rất mệt.”
Mặt Diệp Sanh Ca đỏ bừng lên vừa vì xấu hổ vừa vì tức giận.
Thôi, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Cô quấn chặt tấm chăn quanh người, vội vã tìm lại chiếc váy dạ hội mà mình mặc tối qua. Khi vô tình bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.
“Anh… Anh Kỷ… có thể làm ơn… tránh đi một chút không?” Cô lắp bắp.
Cô thực sự rất ngại khi phải để lộ cơ thể trần trụi trước mặt anh, nhất là giữa ban ngày ban mặt.
Kỷ Thời Đình không hề nhúc nhích, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, khóe môi khẽ nhếch lên như thể đang chế nhạo cô.
Diệp Sanh Ca nghiến răng.
Nghĩ đến việc ông Kỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để đập cửa, cô chẳng còn tâm trí để xấu hổ nữa. Cô quay lưng lại nhanh chóng mặc váy lên người.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, Kỷ Thời Đình đã kịp nhìn thấy rõ những vết hằn trên lưng cô, những dấu vết đậm nhạt không đều.
Ánh mắt của người đàn ông trở nên tối sầm lại, hầu kết khẽ di chuyển.
Diệp Sanh Ca nhảy xuống giường, cố gắng kéo khóa váy từ phía sau. Nhưng cánh tay của cô vẫn còn mỏi nhừ, nhấc lên được một nửa thì không thể nhấc thêm nữa. Khi đang loay hoay bối rối, đôi tay của cô đột nhiên bị nắm lấy bởi một bàn tay nóng bỏng.
“Để tôi.” Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng nói rồi giúp cô kéo khóa lên.
Chiếc váy lụa mềm mại màu hồng cánh sen làm nổi bật làn da trắng mịn của cô. Người đàn ông ngắm nhìn cô vài giây, tay trái nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc dài của cô, vô tình chạm vào sau cổ.
Diệp Sanh Ca khẽ co người lại tránh xa bàn tay anh, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.
“Vậy… tôi đi trước đây.” Cô nhanh chóng chạy đến bàn làm việc, nhét bản hợp đồng vào túi xách, chạy ra cửa như một cơn gió, trong suốt quá trình này, cô không thèm liếc nhìn anh một lần nào.
Kỷ Thời Đình lạnh lùng cười, nhìn cô lao đến cửa, cố gắng vặn tay nắm cửa nhưng… không mở được.
“Sao thế này?” Diệp Sanh Ca sợ hãi: “Khóa cửa hỏng rồi à?”
“Bị khóa từ bên ngoài.” Kỷ Thời Đình nhếch môi, giọng nói đầy mỉa mai: “Ông nội sợ làm gián đoạn chuyện vui của tôi nhưng cũng sợ cô chạy mất nên đã bảo người hầu khóa cửa lại.”
Diệp Sanh Ca chán nản đập đầu vào cánh cửa. Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng “cạch” mở khóa, tiếp theo là tiếng gõ cửa liên tục khiến cô giật mình lùi lại một bước.
“Đến nhanh thật.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói: “Mở cửa đi.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả, ông nội sẽ không ăn thịt cô đâu.” Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô, giọng càng lạnh hơn: “Mở cửa đi.”
Anh biết người phụ nữ này sẽ chùn bước.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình càng thêm tối sầm.
Diệp Sanh Ca không còn cách nào khác đành phải xoay tay nắm cửa mở ra.
Ông Kỷ đứng đó, hai tay chắp sau lưng, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ uy nghiêm. Đáng sợ nhất là ông không đi một mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất