Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Giọng nói khàn khàn lười biếng của Kỷ Thời Đình vang lên bên tai cô. Có lẽ vì cảm nhận được cô định rời khỏi vòng tay mình nên anh càng siết chặt cánh tay, ôm cô sát hơn nữa.
Toàn thân Diệp Sanh Ca cứng đờ, cảm giác tê dại lan tỏa khắp nơi chạm vào da thịt của cô.
“Trông em còn tỉnh táo lắm nhỉ?” Người đàn ông cười khẽ, thuận thế cắn nhẹ lên dái tai cô: “Hay là chúng ta làm thêm một lần nữa?”
“Không…” Diệp Sanh Ca cứng đờ đáp lời: “Tôi… tôi phải dậy rồi…”
“Trời còn chưa sáng, nhắm mắt lại ngủ đi.” Tay anh siết nhẹ vòng eo mềm mại của cô, giọng càng thêm khàn khàn: “Nếu không thì chúng ta làm thêm lần nữa.”
Diệp Sanh Ca sợ hãi lập tức nhắm chặt mắt.
Cô khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng ép bản thân nhanh chóng ngủ lại, không nghĩ ngợi lung tung nữa, nhưng cô không thể làm được.
Từ khi cha mẹ mất cô đã luôn ngủ một mình, chưa bao giờ có trải nghiệm thân mật với ai, đặc biệt là với một người đàn ông, và nhất là với Kỷ Thời Đình.
Có khoảnh khắc cô nghi ngờ mình đang nằm mơ, hoặc có lẽ cô đã mắc chứng hoang tưởng?
Nhưng… mọi thứ đều quá rõ ràng, từ cảm giác nóng bỏng của anh đến luồng khí do hơi thở của anh tạo ra, tất cả đều khiến cô không thể tự lừa dối bản thân.
Diệp Sanh Ca đột nhiên nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra đêm qua, nhớ rất rõ ràng. Hầu hết thời gian anh ép cô phải đối diện với anh, ép cô phải nhìn thẳng vào bản thân mình trong mắt anh, như một tấm lưới lớn bao vây cô buộc cô không thể trốn thoát.
Hơn nữa, dù bị khống chế bởi dục vọng, người đàn ông này vẫn tỉnh táo và lý trí, vì vậy mới có hơi sức để hành hạ cô… Cho nên anh thật sự bị chuốc thuốc sao?
Đầu óc Diệp Sanh Ca rối loạn, cô chỉ muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng… không dám.
Cô muốn khóc mà không khóc ra được.
“Hư thật đấy.” Kỷ Thời Đình đột nhiên nói nhỏ: “Cứng đờ người thế này là… Em đang sợ hãi ư?”
“Tôi… tôi không hề.” Diệp Sanh Ca yếu ớt phản bác.
Kỷ Thời Đình khẽ hừ lạnh một tiếng, anh lập tức ôm cô quay người lại, đè cô xuống dưới: “Nếu không ngủ được thì chúng ta làm thêm lần nữa.” Nói xong, anh liền nắm lấy đầu gối cô.
Trong bóng tối, Diệp Sanh Ca mở mắt, chỉ có thể thấy bóng dáng mờ ảo của người đàn ông.
Làm thêm lần nữa… cũng được, dù sao càng sớm xóa bỏ vết bớt càng tốt, cô thật sự không muốn có thêm mối quan hệ nào với người đàn ông này.
Vì vậy, cô run rẩy đưa tay ôm lấy cổ anh, ngầm đồng ý với hành động của anh.
Nhưng Kỷ Thời Đình đột nhiên bật đèn đầu giường.
Ánh sáng đột ngột làm Diệp Sanh Ca không tự chủ được nhắm chặt mắt: “Đừng… đừng bật đèn.”
Kỷ Thời Đình nâng khuôn mặt cô lên, giọng lười biếng: “Tôi thích bật đèn.”
“…Tôi không thích.” Diệp Sanh Ca nói với vẻ đáng thương.
Kỷ Thời Đình thấy ánh mắt côné tránh đầy sợ hãi, trong lòng thoáng qua chút tức giận.
Anh biết cô đang sợ gì, điều này chỉ càng làm anh tức giận hơn.
Vì vậy anh chậm rãi xoa bóp cơ thể cô: “Mở mắt ra.”
Lại nữa…
Diệp Sanh Ca tức tối nói: “Tôi không muốn.”
“Diệp Sanh Ca, đừng nghĩ rằng ký hợp đồng rồi là mọi chuyện đều ổn thỏa.” Người đàn ông nặng nề đe dọa: “Mở mắt ra.”
“Vậy thì… không làm nữa!” Cô bực bội nói: “Thuốc của anh chắc đã hết tác dụng rồi chứ?”
“Chưa đâu.” Người đàn ông lười biếng thốt ra hai từ rồi nắm chặt cằm cô: “Đừng bắt tôi phải nói lần thứ ba, mở mắt ra.”
Diệp Sanh Ca tức đến mức muốn chửi thề.

Ads
';
Advertisement