Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Kỷ Thời Đình để lại trên vai cô một loạt dấu hôn đầy ám muội.
Anh thở dốc nặng nề, yết hầu liên tục chuyển động, đôi mắt đen sẫm đã hoàn toàn bị dục vọng chiếm lấy. Tiếng rên rỉ nghẹn ngào của cô mang theo chút âm điệu như đang khóc, không ngừng khiêu khích dây thần kinh của anh, khiến anh muốn ngay lập tức chiếm hữu cô.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Kỷ Thời Đình buông tha cho bờ vai của cô, một lần nữa chiếm lấy đôi môi mềm mại, cảm nhận sự rụt rè của cô. Anh càng trở nên mạnh mẽ, tiến vào sâu hơn, chiếm đoạt hương vị ngọt ngào của cô.
“Ưm… Không…” Diệp Sanh Ca không tài nào tìm được cơ hội để nói, dù có mở miệng thì giọng nói cũng yếu ớt, không giống như đang từ chối mà giống như đang làm nũng.
Mặt cô đỏ bừng, sức nóng như thiêu đốt cả người cô.
Cô cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo để không hoàn toàn chìm đắm vào tình thế này. Nhưng thật quá khó khăn, cơ bắp căng cứng của người đàn ông, bàn tay nóng bỏng, đôi môi và chiếc lưỡi rực lửa đang quấn quýt cùng với nhịp thở thô ráp, tất cả khiến lý trí của cô dần dần tan chảy. Cô cảm thấy khô họng, mọi tế bào trong cơ thể cô đều kêu gào mong muốn có được anh.
Diệp Sanh Ca bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
Rõ ràng… rõ ràng người bị chuốc thuốc là anh, người không thể kiềm chế được cũng nên là anh. Nhưng tại sao người đàn ông này trông có vẻ vẫn làm chủ được tình hình, trong khi cô đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi?
Trong cơn mơ hồ, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng.
Mặc dù đêm đầu tiên của họ cô đã say, nhưng cô vẫn mơ hồ nhớ rằng người đàn ông này lúc đó rất khẩn trương, hoàn toàn không giống như bây giờ, trầm tĩnh và ung dung.
“Có muốn không, hửm?” Kỷ Thời Đình bất ngờ cười khẽ, ngậm lấy môi cô, giọng nói trầm khàn buông ra ba từ này.
Diệp Sanh Ca tức giận không chịu nổi, trừng mắt nhìn anh một cái.
Đã đến nước này rồi cô còn có thể từ chối sao?
Nhưng cái nhìn đó trong mắt Kỷ Thời Đình lại giống như đang làm nũng mà khát khao.
Yết hầu của anh chuyển động mạnh, cuối cùng không còn kiềm chế được nữa bế cô đến giường mạnh mẽ đè cô xuống.
“A!” Thế giới bỗng nhiên xoay chuyển, Diệp Sanh Ca theo bản năng nắm chặt lấy vai anh, ngực phập phồng dữ dội.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình dừng lại trên ngực cô, đôi mắt đen tối đầy u ám.
Anh nắm lấy một bàn tay của cô đưa lên môi hôn nhẹ, Diệp Sanh Ca khẽ rụt lại, rồi đột ngột nhắm mắt.
Nhưng ngay giây sau, cằm cô bị giữ chặt.
“Mở mắt ra nhìn tôi.” Giọng anh đã cực kì khàn đặc.
Diệp Sanh Ca đành phải run rẩy mở mắt.
Trái tim cô đập điên cuồng, cô thà rằng anh lập tức chiếm hữu cô còn hơn là phải đối diện với ánh mắt của anh từ khoảng cách gần như vậy, bởi vì… trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cô thấy hình ảnh của chính mình, trong một thoáng chốc, cô suýt đã tin rằng đó là hình ảnh của mình trong trái tim anh.
Không, không, không được suy nghĩ lung tung.
Cô nhát gan nhắm mắt lại một lần nữa…
Dường như Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng, cắn mạnh lên môi cô một cái. Cô đau đớn kêu lên, buộc phải mở mắt ra một cách không tình nguyện.
Cô có hơi tủi thân, nhưng nhiều hơn là nỗi sợ hãi theo bản năng. Đây là lần đầu tiên cô có mối quan hệ thân mật với anh khi tỉnh táo như vậy, trái tim cô thực sự không thể chịu nổi… Điều đáng sợ nhất là người đàn ông này dường như cũng hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn không giống người đã bị chuốc thuốc.
“Có thể… nhanh lên được không.” Để chấm dứt cái nhìn chết người này, cô đành phải từ bỏ tự tôn, giọng nói mềm mại quyến luyến đến cực độ.
Đồng tử của Kỷ Thời Đình co lại mãnh liệt.
Anh nắm lấy hai tay cô, đôi mắt đen thẳm khóa chặt vào cô, cuối cùng không còn kiềm chế được nữa.

Ads
';
Advertisement