Diệp Sanh Ca lúc này đang nằm trên ghế sofa.
Nghe thấy tiếng của Kỷ Thời Đình, cô giật mình, theo phản xạ liền đặt điện thoại lên ngực, sau đó bình tĩnh ngồi dậy, mỉm cười nhìn anh: “Anh tắm nhanh thật đấy.”
Kỷ Thời Đình bước tới, liếc nhìn điện thoại của cô, rồi ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, mang theo ý tứ sâu xa.
“Em có vẻ rất căng thẳng.”
Lúc nãy anh còn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô từ xa, nên thuận miệng hỏi một câu. Không ngờ, phản ứng đầu tiên của cô là đặt điện thoại lên ngực, rõ ràng không muốn anh nhìn thấy người đang trò chuyện với cô qua video.
Diệp Sanh Ca mở to mắt, gương mặt đầy vẻ vô tội: “Không có, chỉ là thói quen thôi mà.”
“Thật sao?” Kỷ Thời Đình nhướn mày, “Sao em không đưa điện thoại cho anh xem thử? Cuộc gọi video chưa kết thúc đâu nhỉ?”
Lúc nãy cô chỉ đặt điện thoại lên ngực, có lẽ chưa kịp ngắt cuộc gọi.
“Không đưa! Dựa vào đâu anh có quyền xem điện thoại của em?” Diệp Sanh Ca mạnh miệng đáp.
Thật ra cô không hẳn là không muốn anh biết về sự tồn tại của hai đứa nhỏ, chỉ là cô đã giấu đến giờ rồi, ngay cả hai đứa cũng phối hợp, chỉ chờ đến ngày kia để tạo bất ngờ cho anh. Nếu giờ lỡ hỏng kế hoạch, cô sẽ cảm thấy cực kỳ bực bội.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình càng trở nên sâu thẳm, đột nhiên anh nhếch môi cười: “Em có chuyện đang giấu anh.”
“Không có, không có!” Cô lắc đầu vô tội, vẻ mặt giống hệt như hai đứa nhỏ lúc nãy.
Nhưng Kỷ Thời Đình không phải người dễ bị qua mặt. Một khi anh đã nghi ngờ, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đôi mắt anh tối lại, giọng nói trở nên trầm thấp: “Lúc nãy em nói, em đang giấu trong nhà hai người rất quan trọng. Ban đầu anh nghĩ em chỉ đang nói đùa, nhưng giờ xem ra, có lẽ không phải.”
Nếu cô chỉ nói bừa, thì sẽ không đưa ra con số chính xác là “hai” người như vậy.
Trừ khi, những gì cô nói là thật.
Ánh mắt Diệp Sanh Ca trở nên bối rối, cô cười gượng: “Em chỉ nói đùa thôi mà.”
Thấy phản ứng của cô, Kỷ Thời Đình càng chắc chắn về suy đoán của mình.
“Rốt cuộc em đang giấu ai trong nhà vậy, hử?” Người đàn ông với dáng người cao lớn tiến gần hơn về phía cô.
Diệp Sanh Ca vẫn đang nắm chặt điện thoại, có chút căng thẳng mà lùi lại, ngón tay cô siết chặt hơn, nhưng giọng điệu lại càng kiên quyết: “Em đã nói không có là không có. Tin hay không tùy anh.”
Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng.
“Diệp Sanh Ca, anh từng nghĩ em là người đáng tin.” Giọng anh trầm xuống, mang theo sự thất vọng.
Nếu không phải vì sự nhiệt tình và chủ động của cô, anh sẽ không chấp nhận cô nhanh như vậy. Nhưng giờ đây anh nhận ra rằng, hóa ra cô luôn giấu anh điều gì đó.
Tại sao?
Anh không tin rằng cô đang giấu hai người đàn ông trong nhà, nhưng cảm giác bị cô giấu giếm khiến anh vô cùng khó chịu, thậm chí khiến anh cảnh giác, như thể có điều gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.
Diệp Sanh Ca không ngờ Kỷ Thời Đình lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
“Được thôi, cho dù em có giấu anh chuyện gì đi nữa, sao anh lại nói em không đáng tin?” Cô nghẹn ngào, “Chẳng lẽ em sẽ làm hại anh sao?”
Kỷ Thời Đình mím chặt môi, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng những cảm xúc khó lường.
Anh đã mất trí nhớ, và nhiều lúc cảm thấy thiếu đi cơ sở để đưa ra phán đoán. Anh không muốn nghi ngờ cô, nhưng nếu cô thật sự chỉ đang diễn kịch với anh thì sao? Nếu cô thực sự có khả năng diễn xuất đỉnh cao như vậy thì sao?
Diệp Sanh Ca nhận ra sự nghi ngờ trong mắt anh.
Cơn giận trong cô bùng lên, cô ném thẳng điện thoại vào người anh: “Kỷ Thời Đình, em ghét anh chết mất!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất