Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca vẫn nhớ khá rõ ấn tượng về Cảnh Đồng. Mặc dù họ chỉ gặp nhau một lần trước đây, cô nhớ rằng Cảnh Đồng là một cô gái tràn đầy năng lượng, nhiệt tình với khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu.
Vì vậy, khi thấy người phụ nữ trước mặt gầy guộc, im lặng, cô sững sờ vài giây.
Cảnh Đồng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cô ngẩng đầu lên, gượng cười: “Chị không nhìn nhầm đâu là em.”
Diệp Sanh Ca không nói gì.
Dù cha của Cảnh Đồng đã làm nhiều điều sai trái, Diệp Sanh Ca không đổ tội lên đầu cô. Bây giờ nhìn cô ấy tiều tụy thế này, Diệp Sanh Ca càng không có lý do để trách móc. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ rằng mình đang đóng vai một người phụ nữ đã mất chồng, vì vậy cô mím môi, nói với chút mỉa mai: “Xem ra mấy năm qua em chịu không ít khổ cực.”
Cảnh Đồng cười khổ: “Em chỉ không quen với đồ ăn nước ngoài nên mới gầy đi. Nói về khổ cực, em cũng không đến mức thiếu thốn gì, thật ra cũng chẳng phải chịu quá nhiều. Dù sao, xin lỗi chị.”
Cô ấy thật thẳng thắn.
“Xin lỗi chị vì chuyện gì?” Diệp Sanh Ca nhìn cô ấy với vẻ mặt không cảm xúc.
“Em biết anh Kỷ mất tích đến giờ…” Cảnh Đồng cắn môi, “Thật ra, dù chị không đến tìm em, em cũng sẽ tới gặp chị. Em có thể làm được không nhiều, nhưng em cũng muốn bù đắp phần nào.”
“Em biết tung tích của Thời Đình?” Diệp Sanh Ca hỏi dồn, giọng đầy lo lắng.
Cảnh Đồng lắc đầu: “Không, em không biết anh Kỷ ở đâu, và cũng không dám khẳng định rằng người của cha em đã làm việc đó. Em chỉ có thể cung cấp một ít manh mối.”
Nói xong, cô lấy từ túi ra một phong bì, bước tới đặt lên bàn làm việc của Diệp Sanh Ca.
“Đây là gì?” Diệp Sanh Ca không nhận ngay mà chỉ liếc qua rồi ngước lên nhìn cô.
“Trong này có hai tài liệu,” Cảnh Đồng cắn môi, “Tài liệu thứ nhất là vài số điện thoại. Trước khi cha em bị bắt, ông ấy đã đưa cho em và nói rằng nếu gặp chuyện không thể giải quyết được thì gọi những số này. Em nghĩ đó là những người cha em rất tin tưởng, có thể là thuộc hạ hoặc bạn bè của ông. Tài liệu thứ hai là vài địa chỉ. Đây là những nơi cha em thường lui tới, nhưng em không biết ở đó có gì. Những địa chỉ này là em cố gắng nhớ lại, có thể có sai sót, nhưng đó là tất cả những gì em có thể cung cấp.”
Diệp Sanh Ca đưa tay nhận phong bì nhưng không mở ra ngay.
“Dù sao cũng cảm ơn em.” Giọng cô dịu lại đôi chút, “Chị khá bất ngờ khi em quay lại Dương Thành.”
Kể từ khi Cảnh Đồng bước chân vào nước Mỹ, cô đã được bảo vệ đặc biệt. Trừ khi cô về nước, không ai có thể làm gì được cô. Không rõ đó là sự sắp đặt trước của Cảnh Chí Viễn hay là việc làm của Giang Dực.
“Em không thể trốn cả đời ở bên ngoài được.” Cảnh Đồng cười chua chát, “Chủ yếu là, đồ ăn bên đó quá khó nuốt. Em nấu ăn dở tệ nên đành phải về.”
Diệp Sanh Ca bật cười: “Đúng vậy.”
“Vậy em đi trước. Chúc chị sớm tìm được anh Kỷ.” Cảnh Đồng mím môi, nói lời tạm biệt.
Diệp Sanh Ca không giữ cô lại.
Sau khi Cảnh Đồng rời đi, Diệp Sanh Ca bước vào phòng nghỉ, nhìn thấy Kỷ Thời Đình đang đứng bên cửa sổ, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ.
Nghe thấy tiếng động, anh nghiêng đầu nhìn qua, khẽ nhướng mày.
“Cô ấy đi rồi.” Diệp Sanh Ca kể lại ngắn gọn cuộc trò chuyện giữa cô và Cảnh Đồng, sau đó đưa phong bì cho anh.
Kỷ Thời Đình nhận lấy, mở ra đọc nhanh một lượt rồi lại gấp lại, nhét vào phong bì.

Ads
';
Advertisement