Sự phụ thuộc và tin tưởng của hai nhóc con dành cho anh gần như không có lý do gì, nhưng Kỷ Thời Đình không thể không cảm thấy động lòng.
“Được.” Giọng Kỷ Thời Đình hơi khàn, nói xong, anh cúi xuống, một tay ôm mỗi đứa, hoàn toàn không mất sức. Hai đứa trẻ cũng tự giác mở rộng đôi tay mềm mại ôm lấy anh, nằm sà trên vai anh.
Kỷ Thời Đình cảm thấy điều này thật kỳ diệu, nhưng cũng khiến anh có chút lúng túng.
Đây là lần đầu tiên anh ôm trẻ con, không biết mình có ôm đúng cách hay không, ôm chúng như vậy có làm chúng khó chịu không.
Nhưng có vẻ như không có vấn đề gì, vì hai nhóc con dường như rất vui vẻ, cô bé còn dán mặt lên anh, cọ cọ.
Cảm giác mềm mại ấy khiến trái tim người đàn ông trong lòng dậy sóng, lúc này Kỷ Thời Đình chợt nghĩ, may mà sáng nay anh đã cạo râu.
“Như vậy có được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cả hai đều cười tươi gật đầu.
“Chú ơi, con thích chú.” Khuynh Nhi nghiêm túc tuyên bố.
“Con cũng vậy.” Tử Chân chăm chú đếm ngón tay: “Chú ơi, chú có thể làm bố của chúng con không?”
Kỷ Thời Đình bật cười: “Bố của các con thì sao? Không cần nữa à?”
Khuynh Nhi đảo tròn mắt, cười khúc khích: “Chúng con chỉ cần chú thôi.”
“Được.” Kỷ Thời Đình gật đầu phối hợp: “Chờ một chút, chú sẽ thương lượng với bố của các con, nhé?”
Hai nhóc con nhìn nhau, bỗng nhiên che miệng cười trộm.
Kỷ Thời Đình hoàn toàn không hiểu đây là điều gì buồn cười, nhưng trẻ con mà.
Sau một lúc, hai nhóc con muốn xuống đất, Kỷ Thời Đình vui vẻ đặt chúng trở lại ghế đá. Kết quả là chiếc đồng hồ trên tay bị cô bé chú ý, nhìn anh với ánh mắt mong mỏi.
Kỷ Thời Đình nâng mày, tháo đồng hồ ra và đưa cho cô bé.
Ánh mắt anh chuyển hướng, thấy Tử Chân đang bối rối nhìn mình, có vẻ như đang suy nghĩ muốn xin gì đó.
Kỷ Thời Đình không nhịn được mà cười, chủ động lật cổ tay, cho cậu bé xem chiếc cúc áo kim cương.
“Con có muốn không?”
Cậu bé chớp mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc.
Kỷ Thời Đình tháo chiếc cúc kim cương ra đưa cho cậu, may mà hôm nay anh mặc áo sơ mi, nếu không sẽ không có thứ gì để tặng.
Nhóc con cầm lấy, ngắm nghía một lúc, rồi lại nhìn chiếc đồng hồ trong tay cô bé, thế là hai đứa trẻ lại đổi quà cho nhau, cười hạnh phúc.
Kỷ Thời Đình mỉm cười, đưa tay xoa đầu chúng.
Ngay lúc này, trên xe, Kiều Nghiễn Trạch và Lê Dĩ Niệm cuối cùng cũng phát hiện ra hai đứa trẻ không thấy đâu.
Cả hai đều tái mét mặt, vội vàng bước xuống xe, may mắn thay, khi vừa quay lại đã nhìn thấy hai đứa trẻ, nhưng có vẻ như bên cạnh chúng đang đứng một người đàn ông lạ mặt.
Kiều Nghiễn Trạch nét mặt lạnh lùng, bước nhanh lại: “Cậu là ai?”
Vừa dứt lời, người kia đã quay mặt lại, trùng hợp nhìn thẳng vào anh.
Kiều Nghiễn Trạch ngay lập tức cảm thấy như bị ai đó siết chặt cổ họng.
Lê Dĩ Niệm đi chậm một bước, đang thắc mắc sao Kiều Nghiễn Trạch lại dừng bước, khi ngẩng đầu nhìn lên, cô cũng không khỏi hít một hơi lạnh.
“Kỷ…”
“Bố ơi, mẹ ơi.” Hai đứa trẻ bỗng nhiên cất tiếng gọi trong trẻo, ngắt lời Lê Dĩ Niệm, sau đó chúng chạy tới, ôm chầm lấy họ.
“Chúng con đã gặp một chú rất rất tốt.”
“Chú ấy còn tặng quà cho chúng con.”
“Chúng con mời chú ấy tham dự tiệc sinh nhật của chúng con, chú ấy đã đồng ý rồi.”
“Bố ơi, hình như chú ấy đến tìm bố.”
ps: Góc đề cử, tuy không phải truyện của Hố nhưng các nàng có ai thích thể loại nữ cường thông minh, báo thù thì ghé đọc thử bộ “Chồng hào môn sủng vợ như mệnh” nhé. Hố nghĩ mọi người sẽ thích. Cảm ơn mấy nàng đã ủng hộ nha~~~
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất