Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Huỷ vé luôn đi, rồi tìm cách sắp xếp cho tôi một chiếc chuyên cơ, loại có thể đi bất cứ lúc nào.” Diệp Sanh Ca không chút do dự nói.
“Vâng.” Tôn Diệp trả lời, sau đó nhìn về phía xe đẩy đồ ăn bên cạnh: “Mà phu nhân, cô vẫn chưa ăn tối đúng không?”
“Không ăn nữa.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh đáp: “Tiện thể, giúp tôi đẩy xe thức ăn ra ngoài.”
Tôn Diệp bất lực, khóe miệng giật giật: “Bà chủ, một bữa tối sẽ không làm cô béo lên đâu.”
“Anh thì biết gì, nhanh lên, đi mau.” Diệp Sanh Ca bắt đầu đuổi khách: “Mai đến đón tôi sớm nhé.”
Tôn Diệp không còn cách nào khác, đành gật đầu, nhanh chóng đẩy xe đồ ăn đi.
Diệp Sanh Ca bước vào phòng ngủ, thu dọn đống quần áo bừa bộn trên giường rồi nằm phịch xuống. Cô không biết có phải ảo giác không, nhưng dường như trong phòng vẫn còn thoảng mùi hương đặc trưng của Kỷ Thời Đình.
Điều này có nghĩa là, những gì xảy ra buổi chiều là thật, không phải cô đang tưởng tượng.
Khi cô đang chìm trong cảm giác phấn khích, thì điện thoại bỗng vang lên.
Là cuộc gọi video từ hai nhóc con.
Diệp Sanh Ca không nhịn được mỉm cười, nhấn nút trả lời và vui vẻ trò chuyện với hai nhóc. Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô chợt nhận ra rằng mình vẫn chưa kịp nói cho Kỷ Thời Đình biết về sự tồn tại của hai nhóc con này.
Nghĩ đến đây, cô lập tức bấm gọi số của Kỷ Thời Đình.
Tuy nhiên, điện thoại kêu rất lâu mà không có ai nghe máy.
Trái tim Diệp Sanh Ca chùng xuống.
Một lúc sau, cuộc gọi tự động ngắt vì không có người trả lời, Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, nhanh chóng gọi cho Tôn Diệp và bật loa ngoài, đồng thời cô nhảy xuống giường và bắt đầu thay đồ.
“Anh chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi tìm Thời Đình ngay bây giờ.”
Trong khi đó, Kỷ Thời Đình đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt vô cảm, đối diện là Viên Tuấn Khôn đang không ngừng khóc thút thít.
“Anh Thời Đình, anh đừng đi được không?” Vừa khóc, Viên Tuấn Khôn vừa lấy tay áo lau nước mắt: “Tôi không muốn xa anh.”
Kỷ Thời Đình nhíu mày, nhìn sang ông Viên bên cạnh: “Ông có thể đưa cậu ta về được không?”
Ông Viên trong lòng thấy vui, nhưng bên ngoài lại ra vẻ bất đắc dĩ, nhún vai.
“Anh Thời Đình, anh không có chút nào luyến tiếc chúng tôi sao.” Viên Tuấn Khôn sụt sịt: “Chỉ vì người phụ nữ đó, anh định bỏ rơi tôi và chú Lương. Anh Thời Đình, anh làm tôi đau lòng quá.”
Kỷ Thời Đình càng nhíu mày chặt hơn: “Tôi đã nói rồi, có việc thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
“Tôi không cần biết, dù sao tôi cũng không cho phép anh đi. Nếu anh đi, tôi sẽ chết cho anh xem.” Viên Tuấn Khôn nghẹn ngào, đột nhiên nhớ đến chiêu mà Diệp Sanh Ca dùng hồi chiều.
Vừa dứt lời, anh ta đã bị Ông Viên tát một cái: “Nói bậy bạ gì thế!”
“Con không nói bậy! Con nghiêm túc mà!” Viên Tuấn Khôn cứng đầu nói.
“Vậy cậu định chết cho tôi xem thế nào?” Kỷ Thời Đình nhướn mày, giọng điệu không mảy may dao động.
Viên Tuấn Khôn nghẹn lời.
Tại sao Diệp Sanh Ca dùng chiêu này thì hiệu quả ngay lập tức, còn đến lượt anh ta thì lại không tác dụng gì? Anh Thời Đình thiên vị quá rồi!
“Tôi đau lòng đến sắp chết rồi.” Anh ta ôm ngực, trông như thể rất yếu ớt.
Kỷ Thời Đình nhìn anh ta với vẻ mặt đầy kiềm chế, rồi đứng dậy: “Tôi về phòng trước.”
“Không được!” Viên Tuấn Khôn lập tức lao tới, ôm lấy chân anh: “Anh định về để thu dọn hành lý đúng không? Không cho đi!”
“Tuấn Khôn, đừng làm loạn nữa.” Sự kiên nhẫn của Kỷ Thời Đình đã gần như cạn kiệt.
Nếu không phải Viên Tuấn Khôn luôn ngoan ngoãn, lại thông minh, có lẽ anh đã chẳng còn chút kiên nhẫn nào với anh ta.

Ads
';
Advertisement