Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Nghe vậy, Diệp Sanh Ca nhất thời không nói nên lời.
Trong khoảnh khắc này, cô bỗng nhận ra rằng, người đàn ông này không hề lừa dối cô.
Có thể anh thật sự đã quên tất cả, hoàn toàn khác với những lần anh giả vờ mất trí nhớ trước đây.
Anh không dễ dàng tin tưởng người khác, vì vậy khi quên đi mọi thứ, anh lại trở nên cẩn trọng hơn.
Điều này cũng giải thích tại sao anh đã mất ba năm trời mới xuất hiện trước mặt cô. Đây không phải là ngẫu nhiên, mà anh đã đoán ra được thân phận của mình và mối quan hệ của anh với cô, nên hôm nay mới đến trung tâm hội nghị để tìm kiếm sự thật.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy bây giờ anh đã hiểu được bao nhiêu sự thật rồi?”
Kỷ Thời Đình buông tay cô ra, quay mặt đối diện với cô.
Người phụ nữ dường như đã lấy lại bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng vẫn thoáng chút kiên định và quyết tâm.
“Anh chính là Kỷ Thời Đình, người đã mất tích ba năm trước.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từ từ nói: “Em là vợ anh, vì vậy em mới có thể thừa kế cổ phần của anh.”
“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca gật đầu mạnh: “Trước khi anh rời đi, anh đã để lại một di chúc, để lại toàn bộ cổ phần cho em, chứ không phải cho ông nội. Điều này có nghĩa là, anh đã yêu em và tin tưởng em rất nhiều. Em vẫn còn giữ di chúc đó, chờ khi anh về với em, em sẽ cho anh xem.”
Diệp Sanh Ca biết rằng, điều quan trọng nhất hiện giờ là giành được sự tin tưởng của anh. Chỉ cần anh chịu tin cô, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.
Dù bây giờ cô chỉ là một người lạ đối với anh, cô cũng sẽ tìm cách để anh yêu cô một lần nữa.
Kỷ Thời Đình nhìn cô thật lâu, dường như đang đánh giá câu nói của cô.
Diệp Sanh Ca bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm khiến không khỏi bực bội: “Kỷ Thời Đình, có phải anh cũng nghĩ rằng em hại anh để chiếm đoạt tài sản của anh không?”
Những năm qua, cô đã thấy không ít tin đồn như vậy, cô biết nhiều người cũng giống như cái tên Qủy thiếu gia trong hội trường hôm nay, cho rằng cô rất có âm mưu.
Nhưng nếu người khác nghi ngờ cũng được, cô tuyệt đối không cho phép Kỷ Thời Đình cũng nghi ngờ như vậy, dù cho anh có mất trí nhớ, cô cũng không cho phép điều đó.
May mắn là Kỷ Thời Đình nhanh chóng lắc đầu: “Không.”
Có lẽ anh từng có những nghi ngờ tương tự, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ này, anh đã biết những tin đồn đó chỉ là vô căn cứ.
Đặc biệt là khi thấy cô chạy từ hội trường ra tìm kiếm anh điên cuồng. Phản ứng như vậy hoàn toàn xuất phát từ bản năng, không một khả năng diễn xuất nào có thể làm được.
Diệp Sanh Ca vẫn giữ vẻ mặt dữ tợn: “Nếu không phải để bảo vệ những gì anh đã dày công xây dựng, anh nghĩ em có ham muốn cái chức vụ Tổng giám đốc này không? Mệt chết đi được! Vậy anh nhất định phải về với em, nhận lấy gánh nặng này.”
Hai hàng lông mày của người đàn ông khẽ nhíu lại.
Trước khi đến đây, anh thực sự chưa từng suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Nếu những suy đoán của anh là đúng, anh có muốn trở lại là Kỷ Thời Đình hay không.
Dù sao, việc trở lại là Kỷ Thời Đình đối với anh có nghĩa là những điều không thể đoán trước, anh không thể vội vàng chấp nhận tất cả danh phận liên quan đến cái tên này.
Một trong những danh phận đó chính là chồng của người phụ nữ này.
Diệp Sanh Ca nhìn anh trầm tư, trong lòng có chút chua xót.
“Không sao, chúng ta từ từ thôi.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng nở nụ cười: “Nhưng anh phải tin em.”
Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt cố gượng cười của cô, yết hầu anh khẽ động, ba chữ đột nhiên không thể kiềm chế được mà bật ra: “Xin lỗi.”

Ads
';
Advertisement