Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Khi máy quay chuyển cảnh, ánh mắt trong trẻo của nữ chính như xuyên qua màn hình, đổ dồn vào anh.
Ánh mắt người đàn ông trở nên u ám, thanh quản không tự chủ mà khẽ nuốt xuống.
Vào lúc này, có người gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Nói xong, anh nhấn nút dừng lại, đứng dậy quay mặt về phía người đến. “Cha?”
Kỷ Tử Lương mỉm cười bước vào, nhưng khi vừa định lên tiếng, ánh mắt lại lướt qua màn hình máy tính đang tạm dừng.
Mặt ông llập tức thay đổi: “Thời Đình, con đang xem phim?”
Kỷ Thời Đình dựa vào bàn, nghe thấy câu hỏi, chỉ nhếch mày một cái: “Sao vậy?”
“Không có gì, loại phim tình cảm tầm thường này, ba cứ tưởng con không hứng thú.” Ôg miễn cưỡng cười.
Kỷ Thời Đình không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ: “Xem cho vui thôi mà.”
Kỷ Tử Lương vẫn có chút nghi ngờ, nhưng không dám tiếp tục đề cập đến vấn đề này. Ông ấy ho nhẹ một tiếng, rồi lên tiếng: “Ông Viên đã dẫn Tuấn Khôn đến đây.”
“Được, con xuống ngay.” Kỷ Thời Đình nói xong, khép màn hình máy tính lại.
Thấy vậy, Kỷ Tử Lương thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Thời Đình từ ánh mắt của ông ấy nhận ra điều gì đó, nhưng không nói ra, chỉ giả vờ bình thản đi cùng ông ấy xuống lầu.

Tại phòng khách, nhóm người ngồi trên ghế sofa khi thấy Kỷ Thời Đình xuất hiện, lập tức đứng dậy, ngay cả khi anh chỉ vừa mới bước đến bậc thang ông Viên không tự chủ được mà xoa tay, không phải vì lý do gì khác, mà vì quá căng thẳng.
Thực tế, khi mới tiếp xúc với người đàn ông này, ông Viên cũng không nghĩ rằng có một ngày mình lại yếu thế như vậy. Ngoài việc cảm thấy tội lỗi, ông còn thực sự khâm phục. Dù trong lĩnh vực quản lý công ty ông hoàn toàn không có kinh nghiệm, nếu không có Kỷ Thời Đình, có lẽ công ty Thanh Phong đã sớm phá sản hàng trăm lần. Mỗi lần ông muốn thoát khỏi sự phụ thuộc vào Kỷ Thời Đình, đều thất bại, lâu dần, ông chỉ còn cách ngưỡng mộ người đàn ông này.
Nghĩ đến đây, ông Viên thở dài trong lòng.
Lúc này, Kỷ Thời Đình đã tiến đến trước mặt họ.
“Ngồi đi.” Anh nhẹ nhàng mở lời.
Cả nhóm lập tức ngồi xuống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
“Thời Đình!” Viên Tuấn Khôn tức giận mở lời: “Không phải anh bảo chúng tôi thương thảo với người T.S để mua thuật toán cốt lõi sao? Kết quả anh đoán xem? Cô ta lại báo giá năm tỷ, mà vẫn là phiên bản cũ bị loại bỏ nhiều năm trước. Cô ta không đi cướp luôn đi!”
Viên Tuấn Khôn càng nói càng tức giận.
Kỷ Thời Đình chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Vậy có nghĩa là, việc này cậu không làm được?”
Viên Tuấn Khôn ngớ người một lúc, ngay sau đó vươn cổ cãi lại: “Cũng không phải lỗi của tôi! Năm tỷ, công ty nào có nhiều tiền mặt đến vậy!”
Ông Viên lập tức dùng khuỷu tay thúc vào cậu: “Con không có khả năng, thì đừng đưa ra lý do vô lý!”
“Con có giỏi mấy cũng không biến ra năm tỷ được! Ý cha là con đi cướp ngân hàng?” Viên Tuấn Khôn không phục.
“Con…” Ông Viên tức giận trừng mắt nhìn cậu, sau đó quay sang người đàn ông đối diện, gượng gạo nở một nụ cười: “Thời Đình, thằng nhóc này vẫn còn quá non nớt, cậu có thể cho chúng tôi một vài ý kiến không? Chúng tôi vừa thảo luận trong công ty cả buổi mà không có kết luận nào cả.”
“Tiền không đủ, thì hãy dùng thứ khác để trao đổi.” Kỷ Thời Đình bình thản mở lời. “Chỉ cần các người muốn, luôn có thể tìm thấy thứ mà đối phương quan tâm.”

Ads
';
Advertisement