Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Nhưng Phó tổng giám đốc Chu chỉ quay đầu lại, hứng thú đánh giá cô, không hề lên tiếng đáp lại.
Như thể ông ta căn bản không phải là số 5.
Diệp Sanh Ca ngẩn người, chẳng lẽ cô nhầm rồi?
“Vị tiểu thư của chúng ta là một cô gái vô cùng xinh đẹp động lòng người.” Người dẫn chương trình thấy chỉ có mình Diệp Sanh Ca bước lên, liền cười hỏi: “Vậy vị khách mời nam của chúng ta đang ở đâu nhỉ?”
Không ít người đàn ông có mặt tại hiện trường đều không cam lòng cúi đầu nhìn tấm bảng số của mình, dường như cảm thấy rất tiếc nuối.
Diệp Sanh Ca vẫn nhìn chằm chằm Phó tổng giám đốc Chu, nhưng sau khi đánh giá cô hai lần, ông ta lại tiếp tục trò chuyện với những người bên cạnh khiến Diệp Sanh Ca vô cùng thất vọng.
Vì người đàn ông kia không phải Phó tổng giám đốc Chu, lại chậm chạp không chịu xuất hiện, Diệp Sanh Ca đành bất đắc dĩ nói với người dẫn chương trình: “Hay là anh rút thăm lại số khác đi.”
“Không cần.” Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Tôi là số 5.”
Giọng nói này…
Diệp Sanh Ca như bị sét đánh, lập tức lần theo tiếng nói nhìn sang.
Giữa tòa nhà chính và sân có một cổng vòm, vì buổi tiệc tối nay, cổng vòm được trang trí vô cùng rực rỡ.
Lúc này, người đàn ông vừa mới bước ra khỏi cổng vòm, dưới ánh đèn lộng lẫy, ngũ quan anh tuấn càng thêm mê hoặc người, nhưng đôi mắt đen láy lại ẩn chứa vài phần lạnh lùng và xa cách như thể không hòa hợp với sự náo nhiệt trước mắt.
Hiện trường bỗng chốc rơi vào sự yên lặng kỳ lạ, dường như tất cả mọi người đều vô thức nín thở.
Diệp Sanh Ca càng không thể tin được nhìn anh, miệng hơi há hốc.
Vẻ mặt này của cô lọt vào mắt Kỷ Thời Đình, khiến cơn giận trong lòng anh càng thêm dữ dội.
Anh sải bước đến trước mặt Diệp Sanh Ca, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo vài phần chế giễu.
“Cô Diệp, thật trùng hợp.” Giọng anh lạnh lùng như có thể đóng băng mọi thứ.
“Kỷ… anh Kỷ…” Diệp Sanh Ca lập tức tê dại da đầu: “Tôi thề, đây thật sự chỉ là trùng hợp.”
“Thật sao?” Kỷ Thời Đình nhìn cô từ trên cao, một tay đặt lên vai cô: “Vừa rồi ở trên lầu tôi đã nhìn thấy cô đổi bảng số với người khác, hừ… Thật trùng hợp làm sao.”
“Tôi đúng là có đổi bảng số với người khác, nhưng… nhưng tôi cứ tưởng số 5 là người khác.” Diệp Sanh Ca vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không phải đang bám lấy anh!”
Cô vẫn còn nhớ rõ điều kiện mà người đàn ông này đưa ra khi đồng ý giao vai nữ chính cho cô, làm sao cô dám trắng trợn bám lấy anh chứ!
“Người khác.” Kỷ Thời Đình cười lạnh: “Mục tiêu của cô cũng thật nhiều.”
“…” Diệp Sanh Ca lập tức có cảm giác ấm ức như bị oan uổng mà nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Kỷ Thời Đình nhìn thấy vẻ mặt vừa buồn bực vừa khó hiểu của cô, không khỏi cong môi.
Cơn giận trong lòng lúc này mới tiêu tan đi phần nào.
Tiếng nhạc vang lên đúng lúc này.
Bàn tay phải Kỷ Thời Đình đang đặt trên vai cô trượt xuống dọc theo cánh tay, bàn tay trái ôm lấy eo cô, hơi dùng sức, liền kéo cô vào lòng.
“Thôi vậy, là cô còn hơn là người phụ nữ kỳ quái nào khác.” Giọng anh trầm thấp lạnh nhạt vang lên bên tai cô.
Diệp Sanh Ca lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì người đàn ông này không tức giận là tốt rồi. Hiện tại cô có quá nhiều mục tiêu cần phải thông qua người đàn ông này mới có thể thực hiện được.
Chỉ là, vừa rồi cô đã cố ý xác nhận kỹ càng, số 5 rõ ràng là Phó tổng giám đốc Chu, cho nên cô mới tìm người đổi bảng số.
“Anh Kỷ, anh… thật sự là số 5 sao?” Diệp Sanh Ca vẫn còn ngơ ngác, thậm chí còn không nhận ra bàn tay người đàn ông này đang đặt ở chỗ giao nhau giữa eo và mông cô – một vị trí vô cùng ám muội.

Ads
';
Advertisement