Mười ngày sau, vào buổi sáng sớm.
Diệp Sanh Ca bị đau vì chuột rút ở bắp chân mà tỉnh giấc, cô khẽ rít lên, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ.
May mắn thay, trong thời gian này, chị Tú đã ngủ trên chiếc sofa trong phòng ngủ. Nghe thấy động tĩnh, cô ấy lập tức ngồi bật dậy, chạy tới bên giường, thành thạo bấm huyệt giúp Diệp Sanh Ca xoa dịu cơn đau chuột rút.
Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn: “Cảm ơn chị, đỡ nhiều rồi.”
“Thiếu phu nhân, cô đừng khách sáo.” Chị Tú tiếp tục xoa bóp cho cô: “Còn sớm lắm, cô có muốn ngủ thêm không?”
Diệp Sanh Ca lắc đầu: “Tôi không ngủ được.”
Nghe vậy, chị Tú bỗng có vẻ buồn bã, môi mấp máy như muốn an ủi cô, nhưng cuối cùng lại nuốt hết những lời đó vào trong.
“Được rồi.” Cô ấy gật đầu, cúi xuống nhặt đôi dép rồi cẩn thận xỏ vào chân Diệp Sanh Ca.
Nửa giờ sau, Diệp Sanh Ca đã ngồi trong phòng ăn để ăn sáng. Cô ăn rất chậm và rất cẩn thận, như thể việc ăn uống là một nhiệm vụ trọng đại.
Chị Tú im lặng đứng bên cạnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau xót khi nhìn Diệp Sanh Ca ăn một cách lặng lẽ như vậy.
Từ nhà cũ đến biệt thự Thiên Phàm, mọi người đều lo lắng nhất về cô. Hằng ngày, quản gia Cận thúc đều gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, còn chị Tú thì luôn kè kè bên cạnh, không rời nửa bước.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là Diệp Sanh Ca dường như bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Cô ăn đúng giờ, tuyệt đối không để bản thân đói, buổi chiều ít nhất cũng dành nửa tiếng để đi dạo hoặc tập yoga dành cho bà bầu, cố gắng tích lũy sức lực cho kỳ sinh nở, mỗi ngày dành một giờ để xử lý công việc, còn lại thời gian cô dành để đọc sách nuôi dạy con và làm thai giáo.
Cô không cần ai lo lắng cho mình.
Nhưng chính điều đó lại khiến chị Tú càng thêm thương cảm.
Trước đây, cô ấy luôn nghĩ rằng Diệp Sanh Ca là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, đặc biệt khi ở bên Kỷ Thời Đình. Cô ấy đã tưởng rằng tin tức về việc Kỷ Thời Đình mất tích sẽ khiến Diệp Sanh Ca suy sụp, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Cô đã thể hiện sự kiên cường còn hơn cả ông lão.
Giờ chị Tú mới hiểu tại sao Kỷ Thời Đình lại yêu thương Diệp Sanh Ca đến tận xương tủy.
Nghĩ đến đây, cô ấy không thể kìm nén cảm xúc, lặng lẽ đưa tay lau nước mắt.
Đúng lúc ấy, Diệp Sanh Ca đặt đũa xuống.
“Tôi ăn xong rồi.” Cô mỉm cười với chị Tú: “Chị giúp tôi xem phòng của bé đã sắp xếp ổn chưa? Đống đồ mà ông nội nhờ Cận thúc mang tới còn để vừa không?”
Chị Tú lập tức nén hết sự xúc động, mỉm cười đáp lại: “Tất nhiên là để vừa chứ. Tôi còn sắp xếp thêm một phòng đồ chơi riêng cho bé, dù sao nhà mình phòng trống cũng còn nhiều mà.”
Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng xoa bụng, thầm thì: “Hai bé con thật may mắn, chưa chào đời mà đã có biết bao người yêu thương rồi.”
Nghe cô nói vậy, chị Tú lại muốn khóc, nhưng cô ấy cố gắng kìm nén.
Đúng lúc đó, Tôn Diệp bước vào.
Tôn Diệp vừa xuất viện một tuần trước. Sau khi xuất viện, anh ta không vội nghỉ ngơi mà lập tức đến nơi anh và Kỷ Thời Đình gặp tai nạn để tìm kiếm manh mối, hỗ trợ cho nhóm Phong Cảnh, và đã ở đó vài ngày.
Đáng tiếc là vẫn không tìm được manh mối nào, con sông đó gần như đã bị lật tung lên.
Sau khi trở về, Tôn Diệp lại về Tập đoàn T.S để hỗ trợ công việc, vì vậy khi anh ta xuất hiện ở đây, Diệp Sanh Ca có chút ngạc nhiên.
Cô khẽ cắn môi, trong lòng tự nhiên dâng lên một tia hy vọng, nhưng khi nhìn thấy nét mặt của Tôn Diệp, cô nhanh chóng dập tắt mong đợi ấy. Nếu có tin tức về Kỷ Thời Đình, anh ta sẽ không có vẻ mặt như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất