Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Biệt thự Thiên Phàm.
Trên bàn ăn trưa, Diệp Sanh Ca vẫn ngồi một mình như thường lệ.
Chị Tú chị Tú luôn ghi nhớ lời dặn của Kỷ Thời Đình, nên các món ăn trên bàn vô cùng phong phú nhưng số lượng lại rất ít.
Diệp Sanh Ca ăn no tám phần thì đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế, xoa bụng lớn rồi thở dài một hơi.
“Thiếu phu nhân, cô ăn no rồi ạ?” chị Tú cười hỏi.
Diệp Sanh Ca gật đầu, khẽ lẩm bẩm: “Đã hai mươi ba ngày rồi…”
Chị Tú khựng lại, rồi mới hiểu ra rằng đó là số ngày thiếu gia đã rời đi.
“Thiếu phu nhân, cô đừng lo, thiếu gia sẽ sớm trở về thôi.” Chị Tú vội vàng an ủi.
“Đã lâu lắm rồi anh ấy không gọi điện cho tôi.” Diệp Sanh Ca nói, giọng điệu có chút ấm ức: “Nếu anh ấy còn không về, có khi không kịp đón con ra đời.”
“Không đâu mà.” Chị Tú mỉm cười: “Thiếu gia sẽ không nỡ bỏ lỡ đâu.”
Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, không vì câu nói đó mà yên lòng.
Nếu mọi chuyện đã được giải quyết, cô tin rằng Kỷ Thời Đình sẽ lập tức trở về, anh sao nỡ để cô chờ lâu như vậy.
Nhưng đã lâu rồi cô không có tin tức gì từ anh…
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca siết chặt tay: “Chị Tú, bảo tài xế chuẩn bị xe, đưa tôi đến nhà cũ một chuyến.”
Chị Tú ngạc nhiên: “Thiếu phu nhân, thân thể cô bây giờ bất tiện…”
“Đừng khuyên tôi, tôi nhất định phải đi.” Diệp Sanh Ca nhíu mày, giọng đầy kiên quyết.
Cô chợt nhận ra rằng đã lâu rồi mình chưa gặp ông nội. Từ khi Kỷ Thời Đình rời Dương Thành, công việc hàng ngày của tập đoàn T.S đều do các phó tổng phụ trách, còn ông nội chịu trách nhiệm giám sát chung. Ông ấy bận rộn hơn trước, nhưng không đến mức không có thời gian dùng bữa với cô.
Thực tế, sau khi Kỷ Thời Đình rời đi, vì sợ cô suy nghĩ nhiều, ông nội thường xuyên nhờ chú Cận mang đồ đến cho cô, nhưng giờ ngay cả chú Cận cũng đã vài ngày không tới.
Cô không thể không lo lắng.
Chị Tú đành chịu, phải bảo tài xế chuẩn bị xe.
Một tiếng sau, Diệp Sanh Ca đã tới nhà cũ. Tuy nhiên, khi người hầu nhìn thấy cô, họ đều tỏ ra lo lắng, chẳng mấy chốc, chú Cận vội vã bước ra: “Thiếu phu nhân, sao cô lại đến đây?”
“Ông nội có ở nhà không?” Diệp Sanh Ca khẽ hỏi.
“Chủ tịch đang nghỉ trưa.” Chú Cận cố nặn ra một nụ cười: “Cô vẫn nên quay về, đợi khi chủ tịch tỉnh dậy, tôi sẽ nhắc ông gọi cho cô.”
Diệp Sanh Ca chăm chú nhìn chú Cận một lúc lâu, rồi chợt nhận ra sắc mặt của ông rất tệ.
“Chú Cận, chú nói thật cho tôi biết, có phải đã có tin gì về Thời Đình rồi không?” Diệp Sanh Ca nắm chặt tay: “Rốt cuộc các người đang giấu tôi chuyện gì?”
Chú Cận lập tức né tránh ánh mắt của cô: “Thiếu phu nhân, cô nghĩ nhiều rồi. Thiếu gia còn có việc chưa xong, khi anh ấy hoàn thành, anh ấy nhất định sẽ về.”
“Chú biết Thời Đình đang bận chuyện gì không?” Diệp Sanh Ca nhìn chằm chằm vào ông.
Miệng chú Cận mấp máy, nhưng cuối cùng không nói nên lời, trên gương mặt ông ấy lại hiện lên một vẻ đau khổ.
Trái tim Diệp Sanh Ca lập tức rơi thẳng xuống vực sâu.
Cô ấy đẩy mạnh chú Cận ra, tay đỡ lấy eo, khó nhọc bước vào trong nhà. Chú Cận không dám ngăn lại, chỉ có thể đứng nhìn cô bước vào.
Vừa bước vào, Diệp Sanh Ca đã chạm mặt với ông nội. Ông chống gậy, rõ ràng đã nghe hết cuộc cãi vã giữa cô và chú Cận.
“Ông biết là không thể giấu con lâu hơn nữa.” Ông thở dài, khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe.
Diệp Sanh Ca theo bản năng nắm chặt lấy khung cửa, giọng khản đặc: “Thời Đình… anh ấy đã sao rồi ạ?”

Ads
';
Advertisement