Ông cụ Kỷ sững lại: “Con nói vậy là có ý gì?”
“Cảnh Chí Viễn gặp sai sót trong công việc, ông ta phải nhanh chóng bù đắp lỗ hổng tài chính, nên đã nhắm vào nhà họ Kỷ.” Kỷ Thời Đình cười khẩy, “Ông nghĩ con gái của ông ta dễ cưới vậy sao? Cưới rồi, chúng ta phải trả một cái giá rất đắt. Không cưới, ông ta cũng sẽ không buông tha chúng ta.”
Ông cụ Kỷ ngẫm nghĩ: “Nếu cưới thì đó là một cuộc liên hôn, nhà họ Kỷ giúp hắn vượt qua khó khăn, và khi giữ được vị trí, ông ta chắc chắn sẽ giúp đỡ nhà chúng ta. Tính ra cũng không thiệt thòi.”
“Vậy là ông ủng hộ?” Kỷ Thời Đình nói giọng trầm, trong lời nói đã có chút áp lực.
Ông cụ không vui: “Ta chỉ nói vậy thôi. Sanh Ca đang mang cốt nhục của con, dù ta có không còn lương tâm cũng không đến mức ép con cưới người khác vào lúc này.”
“Dạ.” Kỷ Thời Đình khẽ dịu lại, “À, suýt quên, Sanh Ca đang mang thai đôi.”
Ông cụ lập tức hóa đá, phải mất một lúc mới kích động xoa tay: “Cái thằng nhóc này, sao không nói sớm… Chuyện bên Cảnh Chí Viễn, con cứ xử lý đi. Nếu không ổn, thì mềm mỏng một chút, cùng lắm thì chi nhiều tiền hơn.”
Kỷ Thời Đình chỉ cười khẩy.
Để lấp đầy túi của Cảnh Chí Viễn, không đơn giản chỉ là “chi nhiều tiền”…
…
Tại Kinh thành, nhà họ Cảnh.
Dạo này Cảnh Đồng thực sự không vui.
Kỷ Thời Đình giữ đúng lời hứa, dùng nhiều cách khác nhau khiến mọi người đều biết cô có một người theo đuổi bí ẩn, xuất sắc. Cảnh Đồng liền nhân cơ hội tuyên bố rằng Giang Dực với cô chỉ còn là quá khứ. Nhờ đó, cô nhận được vô số ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị. Nhưng đến lúc này, cô mới nhận ra, đó không phải điều mình thực sự muốn.
Cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng khiến cô muốn khóc.
Cô vẫn muốn tìm Giang Dực, dù anh rất phiền cô, nhưng chỉ cần được nói chuyện với anh, cô đã vui rồi.
Nhưng giờ đây, ai cũng biết cô không còn quan tâm đến Giang Dực. Nếu cô lại tìm anh, chẳng phải tự vả vào mặt mình sao.
Cảnh Đồng buồn bã đi xuống lầu, thấy cha mình đang ngồi trên sofa.
Cô ngoan ngoãn đi tới chào ông.
Nhìn thấy gương mặt u sầu của con gái, Cảnh Chí Viễn không khỏi bật cười: “Sao thế? Người theo đuổi con làm con giận à?”
“Không có…” Cảnh Đồng vẫn không có tinh thần.
Người theo đuổi gì chứ… Mấy món quà đó có lẽ đều do trợ lý của Kỷ Thời Đình chuẩn bị.
“Cha nghe nói, người theo đuổi bí ẩn của con chính là Kỷ Thời Đình?”
Cô mới chỉ đến Dương Đông một chuyến đã dính vào một người bí ẩn theo đuổi mình, thật ra nhiều người đã đoán được rằng đó là Kỷ Thời Đình.
Cảnh Đồng vội lắc đầu: “Không phải đâu, cha.”
“Vậy cậu ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Cảnh Đồng ấp úng, không biết nói sao.
“Đừng có giấu cha, mấy thứ quà đó chẳng khó tra ra đâu.” Cảnh Chí Viễn mỉm cười, “Yên tâm, một khi cậu ta đã dính đến con, cha chắc chắn sẽ bắt cậu ta chịu trách nhiệm.”
Cảnh Đồng ngơ ngác: “Chịu trách nhiệm gì?”
“Tất nhiên là cưới con.” Cảnh Chí Viễn nghiêm giọng nói, “Trước đây chẳng phải con bảo muốn cậu ta làm chồng mình sao?”
“Con chỉ nói đùa thôi mà!” Cảnh Đồng vội vàng thanh minh.
“Chuyện này không thể đem ra đùa được.” Sắc mặt Cảnh Chí Viễn đanh lại, “Cha đã đạt được thỏa thuận với ông cụ nhà họ Kỷ rồi, bất kể con có đồng ý hay không.”
Cảnh Đồng sửng sốt: “Làm sao có thể!”
“Tại sao lại không thể?” Cảnh Chí Viễn nói rồi đứng dậy, “Những ngày này con cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu cả.”
Nói xong, ông xoay người bước đi.
Cảnh Đồng nhìn theo bóng lưng cha mình, sững sờ rất lâu. Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này. Cha cô sao lại bỗng nhiên trở nên độc đoán như vậy chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất