Ngay khi vụ án có tiến triển mới, Cảnh Trí Viễn lại gọi điện… Điều này không khỏi khiến Giang Dực cảm thấy trùng hợp quá mức.
Dù Cảnh Trí Viễn chỉ đơn giản là bày tỏ sự lo lắng của mình, nhưng Giang Dực vẫn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Thật ra, ngay từ khi anh được điều đến Dương Thành, mọi chuyện đã có phần khó hiểu. Dù vụ án của Tạ Tư Ỷ gây chấn động, nhưng không đến mức phải cử người từ nơi khác đến.
Trước đó Giang Dực không nghĩ sâu xa, nhưng cuộc gọi này từ Cảnh Trí Viễn khiến anh cảm thấy có chút bất thường.
Liệu Cảnh Đồng, cô bé ngốc nghếch ấy, có biết rằng cha mình đang mong muốn Diệp Sanh Ca bị kết án hay không?
Nghĩ đến điều này, Giang Dực thở dài, bước ra khỏi văn phòng.
…
Tại biệt thự Thiên Phàm.
Diệp Sanh Ca định sau khi xử lý xong các email sẽ ngồi xem kịch bản, nhưng sự thật là cô chỉ kịp giải quyết email của công ty thì đã bị chị Tú ngăn lại với lý do “phụ nữ mang thai không nên dùng mắt quá nhiều”.
Sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, Diệp Sanh Ca quyết định dạo quanh phòng thay đồ.
Không ngoài dự đoán, chị Tú lại mua thêm rất nhiều quần áo mới trong mấy tháng qua. Cô sờ vào bụng mình, nghĩ rằng khi cô có thể mặc những bộ quần áo này, e rằng chúng đã lỗi mốt mất rồi. Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài.
Cô tiếp tục ngắm nhìn bộ sưu tập trang sức. Khi kéo ngăn kéo trên cùng, cô bất ngờ khựng lại.
Trong ngăn kéo là chiếc dây chuyền mà Kỷ Thời Đình từng tặng cô, viên kim cương xanh ở giữa vẫn lấp lánh rực rỡ.
Diệp Sanh Ca không cưỡng lại được, cầm chiếc dây chuyền lên, cảm nhận sự mát lạnh của viên kim cương trong lòng bàn tay. Tim cô chợt dâng lên một cảm giác chua xót.
Khi rời khỏi biệt thự Thiên Phàm, cô đã do dự rất lâu nhưng cuối cùng vẫn để lại chiếc dây chuyền này.
Thực ra cô đã định mang theo nó, vì đây là món quà đầu tiên mà Kỷ Thời Đình tặng cô. Nhưng cô nghĩ rằng, để lại nó mới thể hiện quyết tâm của mình.
“Em đang nghĩ gì thế?” Giọng nói trầm khàn của anh bất ngờ vang lên từ phía sau, rồi cánh tay anh vòng qua eo cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Anh về rồi à?” Diệp Sanh Ca vui mừng quay đầu lại.
Có lẽ vì đang mang thai, hoặc có lẽ vì lý do nào khác, cô cảm thấy bản thân ngày càng phụ thuộc vào người đàn ông này. Đến mức chỉ cần xa anh một ngày thôi, cô đã rất nhớ anh.
Niềm vui trên gương mặt cô khiến anh rất hài lòng.
Kỷ Thời Đình khẽ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, rồi lấy sợi dây chuyền từ tay cô: “Có muốn anh đeo cho em không?”
“Em cứ nghĩ… anh sẽ giận mà vứt nó đi.” Cô thì thầm.
“Anh thực sự rất giận.” Giọng anh có chút khàn khàn, “Nhưng anh sợ em sẽ đau lòng, nên vẫn giữ nó lại.”
Diệp Sanh Ca mỉm cười, quay người ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực anh.
“Sao thế?” Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng vén tóc cô, giọng nói dịu dàng như dòng suối.
“Em cảm thấy như đang mơ vậy.” Cô khẽ thì thầm, “Đã rất nhiều lần em nghĩ rằng sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại bên anh nữa.”
Kỷ Thời Đình khẽ cười.
“Vậy sao? Anh thì hoàn toàn ngược lại.” Anh nhẹ nhàng đeo dây chuyền lên cổ cô, “Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em có thể thoát khỏi tay anh.”
Diệp Sanh Ca không biết nói gì, cuối cùng cô bật cười thành tiếng.
Cô đưa tay nắm lấy viên kim cương trên cổ, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh có đói không? Chúng ta xuống ăn tối đi.”
Kỷ Thời Đình xoa nhẹ đầu cô: “Anh có tin vui cho em đây. Vụ án của Tạ Tư Ỷ đã có tiến triển, cảnh sát phát hiện vào ngày xảy ra vụ án, có người đã sớm ẩn nấp trong phòng trang điểm. Người đó rất có thể là hung thủ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất