Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Tim Diệp Sanh Ca bỗng chốc hẫng một nhịp, chẳng lẽ cô thực sự không giữ nổi vai nữ chính của cô nữa sao? Kỷ Thời Đình rõ ràng đã đồng ý với cô, cô cũng giữ lời hứa, không dây dưa với Mộ Ngạn Hoài mà…
Cô nhớ lại mấy lần tiếp xúc với Kỷ Thời Đình gần đây, trong lòng không khỏi chột dạ, những chuyện đó… hẳn là không tính là dây dưa chứ?
Đang lúc cô thấp thỏm bất an, Từ Hướng Kiệt đưa một tấm thiệp mời mạ vàng đến trước mặt cô: “Này, cái này cho cô.”
Diệp Sanh Ca hoàn hồn, nhận lấy tấm thiệp mời mở ra xem, lập tức tròn mắt nói: “Đây là… thiệp mời dự tiệc tối của nhà họ Kỷ vào ngày mai.”
“Đúng vậy.” Từ Hướng Kiệt cười tủm tỉm nói: “Tôi già rồi, lười đi chỗ nhộn nhịp, nghĩ đi nghĩ lại thì đưa cho cô vậy.”
“Đạo diễn Từ, sao ông biết tôi không có?” Diệp Sanh Ca đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.
Nếu Từ Hướng Kiệt có cái nhìn khác về cô, là bởi vì ông ta hiểu lầm cô là người của Kỷ Thời Đình, vậy thì Từ Hướng Kiệt hẳn là sẽ cho rằng cô có thiệp mời.
Chứ không phải chắc chắn rằng cô không có.
Tuy Từ Hướng Kiệt luôn bình tĩnh, nhưng lúc này cũng bị cô hỏi cho cứng họng, may mà ông ta chỉ ngẩn người hai giây rồi cười nói: “Vừa rồi tôi nghe được cuộc trò chuyện của cô và Mộ Hiểu Nhã nên mới muốn tiện tay giúp đỡ thôi.”
“Đạo diễn Từ, bây giờ ông hẳn là biết tôi và ngài Kỷ không phải loại quan hệ đó, nếu không tôi sẽ không phải không có thiệp mời.” Diệp Sanh Ca vẫn nhìn chằm chằm ông ấy: “Dù vậy, ông vẫn muốn giúp đỡ sao?”
“Đúng vậy.” Từ Hướng Kiệt thản nhiên nói: “Hôm đó chụp ảnh tạo hình tôi thấy được tiềm lực của cô, cho nên dù cô có chỗ dựa hay không, tôi đều bằng lòng giúp đỡ.”
Lời giải thích này cũng hợp lý.
Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn đạo diễn Từ.”
“Không cần khách sáo.” Từ Hướng Kiệt mỉm cười tiễn cô rời đi.
Không ngờ cô nhóc này lại lanh lợi như vậy, suýt chút nữa đã bị cô ấy phát hiện rồi.
Nếu chuyện này mà ông ấy làm hỏng, vị **ss kia chắc chắn sẽ nổi giận.
Nghĩ đến đây, Từ Hướng Kiệt vội vàng soạn một tin nhắn gửi đi: Thiệp mời đã đưa thành công.
*
Ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Kỷ.
Tối nay trời đầy sao, nhiệt độ dễ chịu, nên quản gia Tần bèn tổ chức tiệc tối ở ngoài sân.
Lúc này, sân sau đã sáng trưng đèn đuốc, trang trí lộng lẫy, những người phục vụ được đào tạo bài bản đang bày biện các loại bánh ngọt tinh xảo và rượu đắt tiền.
Khách khứa lần lượt đến. Mỗi vị khách khi bước vào đều được nhận một tấm thẻ số, khách nam cầm màu xanh, khách nữ cầm màu đỏ, cả thẻ số màu đỏ và màu xanh đều được đánh số từ một trăm trở đi.
Tám giờ tối, sân vườn dần trở nên náo nhiệt.

Trong thư phòng ở lầu hai của tòa nhà chính, Kiều Nghiễn Trạch đứng bên cửa sổ nhìn xuống một lúc, cười xấu xa nói: “Thời Đình, cậu mau lại đây xem, những tiểu thư có chút tiếng tăm ở Dương Thành đều đến cả rồi, người nào người nấy đều xinh đẹp động lòng người… Chậc chậc, đây đều là vì cậu mà đến đấy.”
Ngư Thư Hàng cũng cười nói: “Hoàng đế thời xưa tuyển phi cũng chẳng khác gì đâu nhỉ?”
Kỷ Thời Đình ngồi trên ghế sofa, anh không bận tâm giở một cuốn sách, nghe vậy lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ: “Hay là hai người xuống tiếp đãi đi?”
Hai người này mà xuống đó, chắc chắn cũng sẽ bị các mỹ nhân này coi là mục tiêu.
“Ha ha, thôi bỏ đi.” Ngư Thư Hàng bình tĩnh nói.
Kiều Nghiễn Trạch nhếch mép, đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ trêu chọc: “Tôi không thể tưởng tượng nổi, với tính cách của cậu mà lại đồng ý tham gia một bữa tiệc như thế này.”
Kỷ Thời Đình không nói gì, anh đặt cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Ở lối vào sân vườn, Tạ Tư Ỷ mặc lễ phục vô cùng xinh đẹp, với tư cách nửa chủ nửa khách, cô ta đang giúp tiếp đón khách.
Quả nhiên không thể thoát khỏi liên quan đến cô ta.
Trong mắt Kỷ Thời Đình thoáng qua vẻ chế giễu.

Ads
';
Advertisement