Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Sau khi nói xong, ông nội Kỷ đi trước vào phòng ăn.
Diệp Sanh Ca nhìn theo bóng lưng ông, không khỏi có chút ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ rằng cho dù ông có chấp nhận cô trở lại, cũng sẽ miễn cưỡng, nhưng không ngờ ông lại không hề tỏ ra bất mãn chút nào.
Cô không kìm được nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Anh đã nói rồi mà, ông nội mong anh đón em về còn không kịp.”
Diệp Sanh Ca có chút ngượng ngùng: “Vì em mang thai à?”
“Không chỉ thế. Ông tin vào nhân phẩm của em.” Kỷ Thời Đình cười nhẹ, đưa tay cọ nhẹ má cô, “Hoặc có thể nói, ông tin rằng em yêu anh sâu đậm, nên sẽ không để anh gặp nguy hiểm.”
Diệp Sanh Ca không nhịn được dùng khuỷu tay huých vào anh.
Cả hai bước vào phòng ăn và ngồi xuống.
Bữa trưa rất thịnh soạn, mỗi món ăn đều rất đẹp mắt và thanh đạm, không hề có mùi dầu mỡ, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã thèm ăn.
Chị Tú mang món cuối cùng lên bàn, mỉm cười nhìn Diệp Sanh Ca: “Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi! Cô xem thử những món này có hợp khẩu vị không. Tôi đã làm theo dặn dò của cậu chủ, còn thuê thêm vài đầu bếp. Nếu không hợp, tôi sẽ tiếp tục tìm.”
“Đúng vậy.” Ông nội Kỷ cũng gật đầu, ánh mắt đầy mong đợi dừng trên Diệp Sanh Ca, “Giờ cháu không thể bỏ ăn được, có gì không vừa ý thì nhất định phải nói.”
Lúc Diệp Sanh Ca vừa xuống xe, ông còn tỏ ra lạnh lùng, nhưng giờ thì không giấu nổi niềm vui, từ ánh mắt đến nụ cười đều lộ rõ sự phấn khích.
Cuối cùng thì gia đình họ Kỷ cũng có người kế tục! Những người bạn già của ông cứ mỗi lúc lại đến khoe khoang về việc có cháu chắt, khiến ông không khỏi ghen tị. Bây giờ thì đến lượt ông rồi!
Ông nội Kỷ nghĩ đến đây, trong lòng phấn khởi đến mức xoa tay liên tục.
Bị ánh mắt nhiệt tình của ông và chị Tú nhìn chằm chằm, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy áp lực nặng nề.
“Ông nội, ông kiềm chế một chút.” Kỷ Thời Đình nói, rồi bắt đầu gắp thức ăn cho Diệp Sanh Ca, hành động này giờ đây đã trở nên vô cùng thuần thục.
Ông nội Kỷ hắng giọng: “Đã biết là trai hay gái chưa?”
“Chưa đâu ạ.” Kỷ Thời Đình nhướng mày, “Còn sớm lắm.”
“Không sao, trai hay gái đều tốt cả.” Ông nội Kỷ vẫn cười vui vẻ, “Mấy thứ như quần áo, đồ chơi, cứ để ông lo liệu. Dù sao ông cũng đang rảnh rỗi.”
Diệp Sanh Ca không nhịn được cười: “Được ạ. Ông cứ lo liệu hết.”
“À phải, đã nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?” Ông nội Kỷ tỏ vẻ muốn tiến thêm một bước và giành quyền đặt tên cho cháu.
Kỷ Thời Đình liếc ông một cái: “Chưa đâu.”
“Nếu hai đứa bận, giao việc này cho ông cũng được.” Ông nội Kỷ nghiêm túc nói.
Kỷ Thời Đình nhướng mày, nhìn sang Diệp Sanh Ca.
Cô khẽ gật đầu.
“Vậy được, đành làm phiền ông rồi.” Kỷ Thời Đình vừa bóc một con tôm, bỏ vào bát của Diệp Sanh Ca, “Nhưng nếu tên ông đặt mà chúng cháu không thích, ông không được giận nhé.”
“Yên tâm, ông sẽ đặt vài cái tên cho hai đứa chọn, chắc chắn sẽ có tên hợp ý.” Ông nội Kỷ hào hứng vung tay.
Diệp Sanh Ca không kìm được cười, gắp con tôm vừa được bóc vào miệng. Đầu bếp rõ ràng đã rất tỉ mỉ, con tôm không hề có mùi tanh, ngược lại còn có vị ngọt thanh, khiến cô ăn rất ngon miệng.
Nhìn thấy vậy, đôi mắt Kỷ Thời Đình khẽ sáng lên, lập tức bỏ đũa xuống, tiếp tục bóc tôm cho cô.
Trước đây, Diệp Sanh Ca chỉ ăn được rau củ và trái cây, không thể đụng vào cá hay tôm, lượng protein hấp thụ thiếu nghiêm trọng. Bây giờ thấy cô ăn được tôm cá, Kỷ Thời Đình đã có phần hài lòng với đầu bếp mới được thuê.

Ads
';
Advertisement