Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Giọng nói của Kỷ Thời Đình trầm thấp nhưng mang theo sự chân thành đến lạ. Anh mỉm cười nhẹ: “Em nên cảm ơn một fan của em, cô ấy quen biết Giang Dục.”
Diệp Sanh Ca tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
Kỷ Thời Đình không nói thêm gì, chỉ quay sang ra lệnh cho tài xế: “Về biệt thự Thiên Phàm.”
“Về Ngọc Tuyền Cung trước đi.” Diệp Sanh Ca tựa vào ngực anh, nhẹ giọng: “Lâm Nhiễm và Thượng Thiên Ý chắc lo lắng lắm.”
Lâm Nhiễm may mắn chỉ là nhân chứng, không phải nghi phạm nên đã được thả ngay sau khi hoàn thành lời khai.
Kỷ Thời Đình khựng lại một chút rồi hỏi: “Vậy khi nào em sẽ cùng anh về biệt thự Thiên Phàm?”
Diệp Sanh Ca cười, trong mắt long lanh ngấn lệ: “Khi nào em thu xếp xong thì sẽ theo anh về. Dù ông có đuổi em đi, em cũng sẽ bám theo anh.”
Kỷ Thời Đình như thở phào một hơi dài, nâng khuôn mặt cô lên và hôn cô thật sâu. Phải đến một lúc lâu sau, anh mới từ từ rời khỏi đôi môi cô.
Trong hơi thở hòa quyện, Diệp Sanh Ca nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô thấy rõ hình bóng mình phản chiếu trong đó.
Ngực cô bỗng thắt lại, trái tim trở nên nặng trĩu.
“Anh nghĩ rằng hôm đó em chỉ đang dỗ dành anh thôi sao?”
“Anh đã nghĩ em chỉ đang diễn trước mặt mọi người.” Kỷ Thời Đình cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy u sầu. “Vì vậy, anh không dám hy vọng quá nhiều.”
Nghe anh nói, lòng Diệp Sanh Ca càng đau nhói.
“Thời Đình.” Cô nghẹn ngào gọi tên anh, “Tại sao?”
Người đàn ông này vốn kiêu ngạo là thế, tại sao lại vì cô mà cố chấp đến mức gần như hạ mình?
Cổ họng Kỷ Thời Đình khẽ động, bàn tay ấm áp đặt lên bụng cô.
“Chuyện tối hôm đó, em không nhớ gì sao.” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn. “Em đã uống say và nói rằng anh yêu thương, bảo vệ em quá nhiều, đến mức em cảm thấy không thể chịu nổi.”
Diệp Sanh Ca khựng lại, đôi mắt mở to.
“Không phải vì anh yêu và bảo vệ em quá nhiều khiến em mệt mỏi, mà là vì anh luôn đòi hỏi từ em.” Kỷ Thời Đình thở dài, giọng nói khẽ run. “Khi đó, anh mới nhận ra rằng, anh cần em nhiều hơn em cần anh.”
“Thời Đình, em…”
“Anh biết em định phản bác.” Anh cười nhẹ, giọng khàn khàn. “Anh cần tình yêu và sự tin tưởng vô điều kiện từ em. Anh cần em hoàn toàn trao trọn bản thân cho anh. Em biết anh tham lam thế nào mà.”
Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy anh: “Không sao, anh muốn gì, em đều cho anh.”
“Thật ra sự dè dặt của em là đúng.” Giọng anh trầm lắng, chậm rãi. “Anh muốn em tin tưởng và trao trọn cho anh, nhưng chính anh lại phụ lòng em.”
“Ai nói thế?” Cô không nhịn được, lập tức phản bác: “Anh đã cho em quá nhiều rồi.”
“Trước đây anh luôn nghĩ mình có thể làm được tất cả.” Kỷ Thời Đình nhìn sâu vào mắt cô. “Nhưng đối với căn bệnh của em, anh lại bất lực, để em phải chịu đựng đau khổ trong suốt thời gian dài.”
“Đó đâu phải lỗi của anh…”
“Anh không thể thực hiện lời hứa của mình, đó là lỗi của anh.” Anh cười tự giễu. “Chuyện lần này cũng vậy. Anh biết em vô tội, nhưng lại không thể khiến người khác tin vào sự trong sạch của em. Ngược lại, chính em mới là người luôn bình tĩnh, dứt khoát, hết lần này đến lần khác mang đến cho anh những bất ngờ.”
Diệp Sanh Ca ngẩn người nhìn anh, không hiểu anh đang muốn nói gì, ánh mắt cô thoáng nét bối rối.
“Anh hy vọng những gì anh mang đến cho em là sự tự do và niềm vui, chứ không phải là sự đè nén và gò bó.” Anh thốt ra câu nói, đôi mắt đen sâu thẳm như ẩn chứa muôn vàn cảm xúc. “Sanh Ca, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”
PS: Góc đề cử, dù kh phải truyện của Hố nhưng Hố nghĩ các nàng sẽ thích, mọi người có thể tìm đọc bộ “Hợp đồng 30 ngày, tổng tài cưng chiều vợ” hoặc bộ “Độc chiếm thâm tình” trên nền tảng nha. Cảm ơn các nàng vì đã ủng hộ Hố nhe~~~~~

Ads
';
Advertisement