Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Kỷ Thời Đình nhíu mày, đôi mắt đen như đá quý co lại đến cực độ.
Sau một hồi im lặng, anh bỗng cười khàn khàn: “Rõ ràng là em luôn không chịu tái hôn với anh.”
“Đó là chuyện trước kia mà.” Diệp Sanh Ca hắng giọng, “Em đã vào tù rồi, vậy mà anh vẫn tin tưởng em vô tội và còn vì em mà chạy đôn chạy đáo. Anh đối xử với em tốt như vậy, em sao có thể không biết điều? Nhìn mắt anh mà xem, đầy tơ máu kìa. Đêm qua không ngủ được à?”
Vừa nói, cô vừa đưa tay ôm lấy gương mặt anh, trong giọng nói tràn đầy sự xót xa.
Kỷ Thời Đình nắm chặt tay cô: “Em cuối cùng cũng nhìn thấy sự chân thành của anh rồi. Vậy nên sau này không quậy nữa, phải không?”
“Không quậy nữa.” Cô cười tươi, cằm hơi ngẩng lên, chủ động tiến tới hôn anh.
Hơi thở của Kỷ Thời Đình bỗng trở nên gấp gáp, nhân cơ hội này, anh hôn sâu vào đôi môi cô.

Trong phòng thẩm vấn chắc chắn có gắn camera theo dõi.
Tại văn phòng bên ngoài, sắc mặt của cảnh sát Lưu không tốt chút nào.
Cuộc trò chuyện của hai người không có chút sơ hở nào, hơn nữa, có lẽ sau này ông ta sẽ không thể tùy tiện thôi miên cô như buổi sáng nữa.
Chưa kể, hai người trong phòng thẩm vấn còn vừa trò chuyện vừa… hôn nhau, vẻ ngoài xuất chúng của cả hai khiến cảnh tượng như một bộ phim thần tượng, đến mức nữ cảnh sát duy nhất tại hiện trường cũng mắt ngấn lệ đầy ngưỡng mộ.
“Không ngờ trước đó lại có tin đồn Diệp Sanh Ca bị bỏ rơi và bị đàn áp, hóa ra là vì cô ấy không chịu chấp nhận Kỷ tiên sinh…” Nữ cảnh sát lẩm bẩm, “Này, không chừng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ được thấy họ tổ chức đám cưới thế kỷ, thật ngưỡng mộ quá đi.”
“Này, này!” Cảnh sát Lưu tỏ vẻ khó chịu, “Cô đang để ý cái gì vậy? Người trong đó là nghi phạm đấy! Còn chưa biết có ra được hay không mà cô đã nghĩ đến đám cưới thế kỷ!”
“Lưu đội trưởng, tại sao anh cứ khăng khăng cho rằng Diệp Sanh Ca là hung thủ chứ?”
“Trực giác.” Cảnh sát Lưu lạnh lùng đáp, “Sáng nay, khi thôi miên, cô ta có lúc để lộ ra một chút khí chất tà ác, cô không nhận ra sao?”
Nữ cảnh sát cố nén không phản bác.

Hơi thở của Kỷ Thời Đình càng lúc càng nặng nề.
Diệp Sanh Ca có thể cảm nhận được cơ thể của người đàn ông này dần trở nên căng cứng. Có lẽ nụ hôn này thực sự đã kích thích anh rất nhiều, đến khi cô định dừng lại, anh vẫn không chịu buông, tiếp tục hôn cô sâu thêm từng lần.
Mãi đến vài phút sau, Diệp Sanh Ca mới được thở không khí trong lành, cô đưa tay chặn lấy ngực anh, lòng bàn tay có thể cảm nhận nhịp tim dồn dập dưới lồng ngực săn chắc.
Người đàn ông vẫn ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại.
“Đừng lo, có anh ở đây.” Anh nói với giọng khàn đặc, “Vài ngày nữa là em sẽ được rời khỏi nơi này.”
“Vâng.” Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn đáp.
Ngón tay của Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, cúi người xuống định hôn tiếp, nhưng đúng lúc đó, cửa phòng thẩm vấn bỗng bị đẩy mở.
“Kỷ tiên sinh, đã hết giờ rồi.”
Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng không hài lòng, ôm lấy Diệp Sanh Ca rồi đứng dậy.
Nữ cảnh sát bước vào, chuẩn bị đưa Diệp Sanh Ca trở lại phòng giam. Diệp Sanh Ca khẽ gật đầu, nhưng vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn Kỷ Thời Đình. Khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm chứa đựng nỗi lo lắng và sự không nỡ rời xa của anh, đôi mắt cô bỗng nhiên nóng lên.
Cô vội cúi đầu, sợ rằng nếu mình khóc sẽ khiến anh thêm lo lắng, chỉ đành nhẹ nhàng bóp tay anh rồi nhanh chóng buông ra, đi theo bước chân của nữ cảnh sát.
Kỷ Thời Đình im lặng nhìn theo bóng lưng cô, rất lâu sau mới thu lại ánh nhìn, hướng về phía cảnh sát Lưu.
“Thân chủ của tôi nói, các anh đã thực hiện hành vi bạo hành tinh thần đối với cô ấy.” Anh lạnh lùng nói.

Ads
';
Advertisement