Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Tốt, tốt quá! Lão Tần, mau lấy tư liệu của cô bé đó cho ta.” Ông Kỷ hưng phấn xoa tay.
“Vâng.” Quản gia cũng rất vui mừng, nhanh chóng lấy thông tin của Diệp Tư Ngôn ra, in trên giấy rồi đưa cho ông Kỷ
“Chậc chậc, cô nhóc này trông cũng xinh xắn đấy chứ, hóa ra thằng nhóc này thích kiểu người như vậy.” Ông Kỷ vừa xem vừa cười mắng: “Ừm… đã trưởng thành rồi, tốt nghiệp cấp ba, sắp vào đại học… Cha mẹ cũng là người đàng hoàng, được, được lắm!”
Tuy không phải là tiểu thư khuê các con nhà giàu có, nhưng ít nhất gia thế trong sạch, ông đã rất hài lòng rồi.
Chỉ là…
“Thằng nhóc này tại sao phải giấu ông, chuyện này có gì mà phải giấu?” Ông Kỷ bực bội nói: “Đáng nói là cô gái này đã trưởng thành rồi, kết hôn không phải là vấn đề. Cứ theo cái tốc độ này của nó, bao giờ ông mới được bế chắt?”
“Có lẽ Thời Đình cảm thấy, mối quan hệ với cô gái này vẫn chưa đến mức kết hôn.” Tạ Tư Ỷ dịu dàng cười nói.
“Không được, bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ thấy nó có cảm tình với một cô gái này, còn do dự cái gì nữa?” Ông Kỷ bứt râu: “Chỉ sợ nó không chịu thừa nhận!”
Tạ Tư Ỷ ánh mắt lóe lên: “Ông nội Kỷ, cháu có một cách…”
*
Hai ngày sau, nhà họ Diệp.
Kể từ ngày Diệp Sanh Ca đem hợp đồng trả lại, vợ chồng Diệp Văn Hoa và Lý Văn Cầm đã sầu đến bạc cả tóc.
Họ cầm bản hợp đồng này đi hỏi thăm không ít luật sư, nhưng tất cả luật sư đều lắc đầu nói, với bản hợp đồng này, khả năng nhà họ Diệp thua kiện rất lớn.
Chẳng lẽ thật sự phải bỏ ra một ngàn vạn để hủy hợp đồng? Họ không cam tâm!
Nếu đưa một ngàn vạn, nhà bọn họ cũng chỉ còn lại căn nhà này.
“Hay là cứ cho cô ta đi, nói cho cùng những thứ này vốn dĩ là của cô ta…” Diệp Văn Hoa bất đắc dĩ nói.
“Không được!” Lý Văn Cầm kiên quyết phản đối: “Đồ của anh cả anh, vốn dĩ anh cũng có tư cách chia phần. Huống chi chúng ta đã nuôi nấng con bé đó mười mấy năm! Cho thì cho, nhiều nhất cũng chỉ cho một nửa. Một ngàn vạn, đừng có mơ!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tư Ngôn cả đời này bị hủy hoại bởi bản hợp đồng này sao?” Diệp Văn Hoa tức giận nói.
Bị gọi tên, Diệp Tư Ngôn ôm mặt khóc nức nở. Hai ngày nay cô ta đã bị cha mẹ mắng chửi quá nhiều, lúc này căn bản không dám lên tiếng.
Lý Văn Cầm liếc nhìn đứa con gái phiền phức, bực bội suýt chút nữa bẻ gãy bộ móng tay mới làm.
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong nhà reo lên.
“Để con nghe!” Diệp Tư Ngôn vội vàng lau nước mắt, chạy tới nhấc điện thoại, nghẹn ngào “A lô” một tiếng.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam ôn hòa, nghe như một người đàn ông trung niên: “Xin hỏi có phải cô Diệp Tư Ngôn không?”
“Là tôi.”
“Xin hỏi, mười ngày trước, cô có từng đến nhà hàng Đào Nhiên Cư không?”
Diệp Tư Ngôn sững sờ. Cô ta nhớ nhà hàng này, ngày hôm đó cô ta đánh rơi gói thuốc của Diệp Sanh Ca, sau đó cô ta bám theo Diệp Sanh Ca đến nhà hàng này.
“Phải, vậy thì sao?” Chỉ là nhà hàng thôi, cũng không có gì mà không dám thừa nhận, vì vậy Diệp Tư Ngôn trả lời rất dứt khoát.
“Cô có vào khách sạn Phong Duyệt không?”
Khách sạn này, cũng là nơi sau đó cô ta nhìn thấy Diệp Sanh Ca bị một người đàn ông ôm vào, mới đi theo vào…
“Đúng vậy.” Diệp Tư Ngôn tuy không biết ý đồ của đối phương, nhưng cô ta trời không sợ đất không sợ quen rồi nên cũng không có ý định giấu diếm.
Người đàn ông trung niên đầu dây bên kia dường như cười lớn: “Rất tốt. Cô Diệp Tư Ngôn không biết cô có hứng thú tham gia bữa tiệc tối do nhà họ Kỷ tổ chức vào tối mai không?”

Ads
';
Advertisement