Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Được rồi, tôi sẽ ra ngoài xem thử.” Cảnh sát Lưu nói, ra lệnh cho nữ cảnh sát đưa Diệp Sanh Ca trở lại phòng giam.
“Luật sư đến nhanh vậy sao?” Cảnh sát Lưu nhíu mày hỏi, “Thủ tục có đầy đủ không?”
Cấp dưới gật đầu xác nhận: “Tôi đã kiểm tra kỹ, không có vấn đề gì với các giấy tờ.”
Cảnh sát Lưu vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng cuối cùng ông chỉ có thể đồng ý: “Được rồi, cho anh ta vào.”
Trong thời gian nghi phạm bị giam giữ, luật sư bào chữa có quyền gặp mặt thân chủ nếu thủ tục đầy đủ, nên cảnh sát Lưu không có lý do gì để từ chối.
Diệp Sanh Ca nghe thấy từ “luật sư”, biết chắc rằng đây là người mà Kỷ Thời Đình đã sắp xếp cho cô.
Cảnh sát Lưu ra lệnh cho nữ cảnh sát cởi trói cho Diệp Sanh Ca, đồng thời tiễn hai bác sĩ tâm lý đi ra. Tuy nhiên, ông không rời khỏi phòng thẩm vấn.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông cao lớn bước nhanh đến chỗ họ.
Cảnh sát Lưu thoáng sững sờ, bất ngờ thốt lên: “Kỷ tiên sinh? Sao lại là anh? Xin lỗi, người thân không được phép gặp nghi phạm!”
Kỷ Thời Đình nhướn mày: “Tôi bây giờ là luật sư bào chữa của cô Diệp.”
“Sao có thể chứ? Anh…”
“Tất cả các giấy tờ đã được cấp dưới của ông kiểm tra rồi, nếu cần, ông có thể kiểm tra lại chứng chỉ hành nghề luật sư của tôi.” Kỷ Thời Đình nhếch môi cười, nhưng trong mắt chỉ có vẻ lạnh lùng.
Cảnh sát Lưu không thể nói gì hơn, chỉ biết liếc nhìn cấp dưới, và khi nhận được cái gật đầu xác nhận, ông đành nhẫn nhịn nói: “Không cần, Kỷ tiên sinh, mời anh.”
“Tôi có quyền trao đổi với thân chủ mà không bị giám sát.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, “Cảnh sát Lưu, mong ông và cấp dưới ra ngoài.”
Cảnh sát Lưu cảm thấy vô cùng khó chịu. Với năng lực của Kỷ Thời Đình, việc nhanh chóng làm ra một chứng chỉ luật sư là điều không khó, nhưng rõ ràng người đàn ông này cũng rất am hiểu về các quy định pháp luật.
Ông không còn cách nào khác ngoài việc tuân thủ.
Sau khi Cảnh sát Lưu rời đi, Kỷ Thời Đình bước vào phòng thẩm vấn.
Người phụ nữ ngồi bên trong đang ôm lấy ngực, tay kia che miệng, lông mày nhíu lại, khuôn mặt tái nhợt, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Trái tim Kỷ Thời Đình thắt lại ngay lập tức, anh bước nhanh tới, mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng.
Mặc dù họ mới chỉ xa nhau chưa đầy hai mươi tư giờ, nhưng với Kỷ Thời Đình, mỗi giây phút của khoảng thời gian đó đều là sự giày vò khủng khiếp.
Diệp Sanh Ca bị anh ôm bất ngờ, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ anh, đôi mắt cô không kiềm được mà đỏ hoe.
“Thời Đình?” Cô không kìm được mà lẩm bẩm, “Sao lại là anh?”
“Bây giờ anh là luật sư bào chữa của em.” Anh cười khàn khàn, bế bổng cô lên đặt ngồi lên đùi mình, “Có bất ngờ không?”
Diệp Sanh Ca vòng tay ôm lấy cổ anh, nhìn vào đôi mắt đầy sự quan tâm và lo lắng của anh, mũi cô bất giác cay xè.
“Có.” Cô nghẹn ngào nói, “Thời Đình, em xin lỗi.”
Cô luôn làm phiền anh, những gì cô mang lại cho anh dường như chỉ là sự lo lắng và đau lòng.
“Em nói gì ngốc vậy.” Anh nâng khuôn mặt cô lên, “Nếu không vì anh, Tạ Tư Ỷ làm sao có thể tìm đến em? Rõ ràng là anh đã làm liên lụy đến em.”
Diệp Sanh Ca không nhịn được bật cười, giọng nghẹn ngào: “Anh đừng lo, em không sao thật mà, họ đối xử với em rất tử tế. Em ngủ rất ngon, mặc dù ăn không ngon lắm, nhưng ở nhà em cũng không ăn được gì.”
“Ừ.” Kỷ Thời Đình nuốt nước bọt, ngón tay nóng rực vuốt nhẹ lên cằm cô, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn sâu vào gương mặt cô.
Khuôn mặt cô tái nhợt, nhưng trong đôi mắt ấy không hề có chút sợ hãi hay hoảng loạn.

Ads
';
Advertisement